Bên ngoài xe, đám hàng xóm ở Thạch Giáp Vĩ đều hâm mộ nhìn vào trong xe.
Thạch Ngọc Phượng nhìn thấy, lòng hư vinh lại càng nâng lên một trăm phần trăm. Nàng nằm mơ không ngờ đời này mình có thể ngồi được xe con.
“Lái xe đi.” Thạch Ngọc Phượng ra lệnh: “Nhớ lái chậm một chút, ta còn muốn chào hỏi hàng xóm láng giềng một chút. Ai ui, cái tên chết bầm này, muốn đập chết chị của ngươi sao?”
Thạch Chí Kiên giẫm mạnh chân ga. Thạch Ngọc Phượng thiếu chút nữa đụng đầu vào đằng trước chỗ ngồi.
“Thì ra ngồi xe hơi, nguy hiểm cũng lớn như vậy. Không may, Thất tẩu còn chưa treo túi nước tiểu, ta đã treo trước rồi.”
Miệng Thạch Ngọc Phượng lải nhải. Dưới sự nhắc nhở của Thạch Chí Kiên, nàng mới vội thắt dây an toàn.
…
Trường tiểu học Saint Paul nằm ở khu trung tây cảng đảo, là một ngôi trường dành cho quý tộc vào thời đại này nên có rất nhiều ô tô sang trọng đỗ gần cổng vào. Nhiều học sinh xuống xe bước vào khuôn viên trường như những quý tộc nhỏ, được dẫn dắt bởi tài xế, bảo mẫu hoặc bố mẹ.
Khi Thạch Chí Kiên lái xe đến cổng trường học, Thạch Ngọc Phượng đột nhiên giục hắn nhấn còi.
Thạch Chí Kiên không hiểu cho lắm. Đằng trước không có chướng ngại vật, nhấn còi làm gì.
Nhưng chị của hắn đã nói như vậy, hắn nhanh chóng nhấn còi xe mấy lần.
Lập tức, rất nhiều người ở cổng trường nhìn sang.
Thạch Ngọc Phượng bảo Thạch Chí Kiên đậu xe bên đường. Dưới ánh mắt của mọi người, nàng ưỡn ngực ngẩng đầu, tay dắt Bảo Nhi bước xuống xe.
Lúc này Thạch Chí Kiên mới hiểu được chị của hắn bảo hắn nhấn còi xe là có ý gì, không khỏi lắc đầu.
Ban đầu, Thạch Chí Kiên định vào trường của Bảo Nhi tham quan một chút, hắn chợt nhận ra đã đến thời gian hẹn với Từ tam thiếu. Vì thế, hắn lập tức nói xin lỗi Bảo Nhi, lần sau hắn sẽ đến tham quan trường của cô bé.
Bảo Nhi chu miệng không vui. Rơi vào đường cùng, Thạch Chí Kiên đành phải móc ra một món quà mà hắn đã chuẩn bị sẵn, một túi bánh bao thịt nướng đưa cho Bảo Nhi.
Lúc này, bánh bao thịt nướng là Thạch Ngọc Phượng hứa cho Bảo Nhi, nhưng tác phong của Thạch Ngọc Phượng là chỉ nói mà không hành động. Thạch Chí Kiên đã mua nó trên đường.
Bảo Nhi nhìn thấy có bánh bao thịt nướng để ăn, lập tức tha thứ cho cậu út, chỉ nói lần sau hắn nhất định phải vào trường.
Thạch Chí Kiên đồng ý với Bảo Nhi, khi đó hắn mới lái xe đi.
Thạch Ngọc Phượng khập khễnh, một tay nắm Bảo Nhi bước vào trong trường học.
Bảo Nhi đeo một chiếc cặp sách nhỏ có in hình chuột Mickey trên lưng, trên tay cầm một chiếc bánh bao thịt lợn nướng nhai ngấu nghiến, miệng đầy ắp thức ăn béo ngậy.
Khi Thạch Ngọc Phượng bước xuống xe, nàng vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực đầy khí thế. Tuy nhiên, khi ngày càng có nhiều phụ huynh trong trang phục sang trọng và thời thượng xuất hiện xung quanh, mặc cảm tự ti của nàng lại nổi lên.
Những người đó thỉnh thoảng liếc nhìn nàng một chút rồi lên tiếng: “Nhìn đi, sườn xám mà nàng mặc lỗi thời đến cỡ nào.”
“Đúng vậy, phong cách đó không còn phổ biến nữa.”
“Có phải đến từ nông thôn hay không?”
Nghe những lời chế nhạo đó, Thạch Ngọc Phượng lau mồ hôi trên trán, hít một hơi thật sâu để bụng dưới xẹp xuống. Nàng muốn trông thật thời trang trong bộ sườn xám rẻ tiền.
Đúng lúc này…
“Mẹ, ta muốn ăn cái kia.” Một cậu bé ăn mặc như thân sĩ nhìn thấy Bảo Nhi đang ăn bánh bao thịt nướng, lập tức chỉ tay vào một cách thèm thuồng.
“Ôi Harry, ta đã nói rồi, đừng ăn những thứ thô tục này. Sau giờ học ta sẽ mua hamburger và Coke cho ngươi.” Một quý cô thời trang mặc váy cao cấp nói với vẻ mặt khinh thường.
“Không, ta chỉ muốn ăn cái này.” Cậu bé vẫn không buông tha.
Thấy vậy, Bảo Nhi chủ động lấy ra một cái bánh bao thịt nướng đưa cho cậu bé, nói: “Ta tên Khương Mỹ Bảo, cho ngươi một cái nè.”
“Ta tên Harry…”
Cậu bé chưa kịp đưa tay ra nhận thì quý cô kia đã gạt cái bánh bao mà Bảo Nhi đang cầm: “Làm cái gì vậy? Đừng tùy tiện đưa mấy thứ này cho Harry nhà ta ăn.”
Thạch Ngọc Phượng hơi tức giận. Dám khi dễ con gái của ta? Nhưng nàng nhìn cách ăn mặc của đối phương, nàng lại xì hơi. Người ta là kẻ có tiền, lại học cùng một trường với con gái của nàng. Nếu chẳng may đắc tội đối phương, đến lúc đó con trai của nàng ăn hiếp Bảo Nhi thì làm sao đây?
Bảo Nhi thấy bánh bao bị rơi xuống đất, cũng không lo bẩn, vội vàng chạy đến nhặt.
“Mỹ Bảo, đừng nhặt.” Thạch Ngọc Phượng nói.
“Xì, người nghèo thì chính là người nghèo, cho dù có giả bộ đi chăng nữa thì vẫn là người nghèo.” Quý cô bên cạnh khoanh tay khinh thường nói: “Người nghèo thích nhất là nhặt đồ dưới đất. Có câu nói thế nào nhỉ, chó không thay đổi được thói quen ăn cứt.”
“Mẹ kiếp ngươi.” Thạch Ngọc Phượng tiến lên, một phát túm lấy vạt áo của quý cô: “Ngươi nói vậy là có ý gì? Ngươi mới là ăn cứt đấy.”