Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 141 - Chương 141. Đồng Nhân Không Đồng Mệnh

Chương 141. Đồng nhân không đồng mệnh
Chương 141. Đồng nhân không đồng mệnh

Vị Lưu tam ca kia vẫn còn ngẩn người. Ai cũng biết Thạch Giáp Vĩ là nơi tập trung của người nghèo. Đừng nói lái xe con, cho dù chạy xe đạp cũng uy phong những mấy ngày, nhưng bây giờ Thạch Chí Kiên lại lái xe con.

Đây là tin tức quan trọng.

Quá khiếp sợ!

“Nhà họ Thạch có xe.” Lưu tam ca giật mình tỉnh lại, không để ý nước tiểu trong bô, đột nhiên hét lớn.

Lập tức, vô số người nhìn sang bên này.

“Ồ, là thật, là thật, là xe ô tô cao cấp.”

“Chiếc xe này không ít tiền đâu.”

“Tiểu tử nhà họ Thạch phát tài rồi.”

Người dân Thạch Giáp Vĩ bàn tán ầm ĩ, càng có người chen tới muốn nhìn kỹ chiếc xe, thậm chí sờ chiếc xe một chút.

Lúc này, Thạch Ngọc Phượng đã hoàn toàn lấy lại tinh thần, kéo Thạch Chí Kiên sang một bên: “Ngươi lấy xe ở đâu ra vậy?”

Thạch Chí Kiên nói: “Ta mượn của người khác.”

“Trách không được! Xe này nhìn không giống xe mới.” Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng Thạch Ngọc Phượng vẫn khập khiễng đưa tay sờ đầu xe, thân xe, cuối xe: “Chậc chậc, mặc dù không phải xe mới nhưng rất đẹp. Ngươi lấy chìa khóa ra đây.”

Thạch Chí Kiên vội vàng lấy chìa khóa giao cho chị của mình. Thạch Ngọc Phượng tiếp nhận chìa khóa xe, mở thử cửa xe nhưng có mở thế nào cũng không ra. Nàng ném chìa khóa lại cho em trai: “Ngươi làm đi.”

Thạch Chí Kiên bước lên phía trước cầm chìa khóa mở cửa xe, sau đó làm tư thế mời với Thạch Ngọc Phượng.

Trước mặt bao người, Thạch Ngọc Phượng đắc ý khập khễnh bước lên xe, liếc mắt một cái nhìn ra bên ngoài. Tất cả đều là ánh mắt hâm mộ và ghen tỵ. Lòng hư vinh của nàng được thỏa mãn đầy đủ.

Thạch Ngọc Phượng học theo nữ minh tinh trong phim, vẫy tay với hàng xóm bên ngoài: “Thật ngại quá, xe của em trai ta, cho nên ta xin phép ngồi trước. Có thời gian ta sẽ cho mọi người ngồi một chút. Tam cô, lần sau ngươi đi nói với con rể của ngươi giùm ta một tiếng, để ta nói A Kiên nhà chúng ta lái xe chở ngươi đi. Lục thẩm, nghe nói con trai út của ngươi đang học tại trường đại học Hồng Kông. Sau này A Kiên chúng ta đến đó làm việc sẽ chở ngươi theo nhé. Còn Thất tẩu…”

Thất tẩu là một nữ nhân rất hợm hĩnh, trước kia không ít lần ăn hiếp và xem thường Thạch Ngọc Phượng, mắng nàng cao số khắc chồng, lúc nào cũng nói xấu nàng.

Con trai lớn nhà Thất tẩu làm cùng một nhà máy sản xuất hoa nhựa với Thạch Ngọc Phượng. Cách đó không lâu còn được đề bạt làm trưởng phòng, mới mua được chiếc xe máy Yamaha phân khối lớn.

Lúc đó Thất tẩu đi đâu cũng khoe khoang, sợ người khác không biết, gặp người nào cũng nói con trai của mình không tầm thường, ngay cả xe máy Nhật Bản cũng có thể cưỡi được, chỉ hận không thể cầm loa thông báo cho toàn bộ Thạch Giáp Vĩ biết.

Hiện tại, Thạch Chí Kiên lái xe con. Mặc dù là xe mượn nhưng cũng cao hơn chạy xe máy không biết bao nhiêu cấp bậc.

Thạch Ngọc Phượng chỉ cảm thấy nở mày nở mặt, ngay cả lưng cũng thẳng hơn mấy phần. “Còn Thất tẩu ngươi đấy, nhà các ngươi có xe máy chạy rồi, đương nhiên không cần A Kiên nhà chúng ta chở đi đâu nữa.”

“Haiz, cái này gọi là đồng nhân không đồng mệnh. Ngươi lớn tuổi như vậy rồi, ngồi xe máy nguy hiểm lắm. Xóc một cái là bị quăng xuống xe ngay. Nhẹ thì không sao, nặng thì bán thân bất toại nửa đời sau, phải treo túi nước tiểu đấy. Ta thì khác, em trai của ta lái xe rất ổn, cũng không biết an toàn đến cỡ nào.” Nói xong, Thạch Ngọc Phượng còn ra sức nhún nhún ghế xe.

Thất tẩu nghe Thạch Ngọc Phượng nói xong, giận đến mức toàn thân phát run, chỉ vào mũi đối phương nói không ra lời.

Thạch Chí Kiên thấy chị gái của mình như vậy, cảm thấy rất mất mặt, muốn lên tiếng ngăn cản nhưng rồi lại nhịn xuống. Hắn cẩn thận nghĩ lại, chị của hắn bị què một chân, vẫn luôn ở cái khu ổ chuột này, một chữ không biết cũng không có kiến thức. Nếu không cho nàng khoe khoang, sợ rằng nàng sẽ bị nghẹn chết.

Để nhanh kết thúc phần biểu diễn của Thạch Ngọc Phượng, Thạch Chí Kiên vội vàng lên xe.

Chiếc xe khởi động.

Lúc này, Thạch Ngọc Phượng mới dừng khoe khoang, ngồi trên xe sờ chỗ này ngó chỗ kia, gương mặt chỉ toàn là sự hiếu kỳ.

Bảo Nhi cũng đi theo mẹ ngồi vào trong xe, ánh mắt tròn xoe như hạt châu đảo tới đảo lui. Đây là lần đầu tiên cô bé ngồi xe con.

“A Kiên, xe này ngồi thoải mái thật.” Thạch Ngọc Phượng tựa lưng vào ghế với vẻ mặt đầy say mê, cảm giác lúc này mình giống như nữ minh tinh Trần Bảo Châu trên màn ảnh.

Nàng nhớ rõ trên trang bìa của một tạp chí, Trần Bảo Châu ngồi trong xe ô tô, ôm má, ăn mặc vô cùng thời thượng. Lúc đó, Thạch Ngọc Phượng hâm mộ vô cùng. Ha ha, không ngờ có ngày nàng cũng được như vậy.

Bảo Nhi thấy mẹ của mình cười ngây ngô, cũng học theo cách của nàng, dựa lưng vào ghế cười khanh khách, vô cùng hạnh phúc.

Hết chương 141.
Bình Luận (0)
Comment