Thạch Ngọc Phượng trang điểm xong, đi lại trước gương một vòng. Nàng vẫn cảm thấy còn thiếu một cái gì đó. Nàng nghĩ đến đám phu nhân nhà giàu khi ra ngoài thường hay đeo trang sức. Đáng tiếc mình ngay cả một viên ngọc cũng không có. Cái lắc tay duy nhất mua khi kết hôn đã bị người cha đáng chết của Bảo Nhi mang đi cầm mất.
Trong lúc Thạch Ngọc Phượng đang tiếc nuối vì số mệnh không tốt, nàng thấy Bảo Nhi đang ngắm nhìn một viên kim cương trong tay. Tất nhiên trong mắt nàng đó chỉ là một món trang sức kim cương làm bằng thủy tinh.
“Bảo Nhi, đồ trong tay của ngươi ở đâu ra vậy?”
“Trên giường của cậu út.”
“Đừng lấy đồ lung tung của người khác, biết không? Nào, đưa cho ta.”
“Của cậu út mà, không phải của người khác.”
“Ngươi lại còn mạnh miệng. Đưa đây, sung công.” Thạch Ngọc Phượng nhìn thoáng qua viên kim cương: “Đợi đã, thứ này giống hàng thật quá. Cũng không biết A Kiên mua được hàng giả này ở đâu nữa. Có khi nào nó được bày bán ở chợ đêm Miếu Nhai không? Đồ chỗ đó đều là hàng dởm, nhưng cái này không tệ.”
Thạch Ngọc Phượng càng nghĩ càng cảm thấy vui, cho rằng em trai của nàng rốt cuộc cũng thông minh được một lần, mua được món đồ giả trông như đồ thật. Nàng suy nghĩ thật nhanh, lập tức mở ngăn kéo, ngẫu nhiên tìm được một sợi dây màu đỏ. Nàng xỏ qua viên kim cương rồi đeo lên cổ, uốn éo trước gương mấy lần, tự khen mình một câu: “Đẹp quá.”
Bảo Nhi thấy mẹ cướp đi “bảo bối” của mình, miệng không khỏi phụng phịu.
Thạch Ngọc Phượng một câu giải quyết hết: “Đợi lát nữa ta dẫn ngươi đi ăn bánh bao thịt nướng.”
Bảo Nhi lập tức mặt mày hớn hở: “Tốt quá, ngươi nói phải giữ lời đấy. Ta thích ăn bánh bao thịt nướng nhất.”
Thạch Ngọc Phượng lại đưa bộ quần áo mà lần trước Lưu thúc đưa cho Bảo Nhi, bảo Bảo Nhi thay quần áo.
“A Kiên, chuyện của con Lưu thúc, ngươi sắp xếp như thế nào rồi? Không thì mấy ngày nữa ngươi tìm cơ hội nói với Từ thiếu gia một câu, để con của hắn đến ngân hàng Từ gia làm việc.” Thạch Ngọc Phượng vẫn còn chút lương tâm, vừa giúp Bảo Nhi chải tóc vừa nghe ngóng Thạch Chí Kiên.
“Ta nhớ mà. Rất nhanh sẽ có tin tức thôi.” Mấy ngày nay Thạch Chí Kiên bận đến tối tăm mặt mũi, vừa lúc hôm nay hẹn Từ tam thiếu nói chuyện. Chi bằng hắn nhắc đến chuyện này luôn.
“Ngươi đừng nói mà không làm đấy. Chị của ngươi là người biết giữ chữ tín. Ba chữ Thạch Ngọc Phượng ta nói thế nào cũng có chút uy tín ở Thạch Giáp Vĩ này.”
Thạch Chí Kiên đặt tay lên vai Thạch Ngọc Phượng: “Ta biết ngươi rất uy tín rồi, được chưa? Vậy bây giờ xin hỏi Thạch Ngọc Phượng tiểu thư, ngươi đã chuẩn bị xong chưa? Nếu đã chuẩn bị xong thì chúng ta lên đường.”
Thạch Ngọc Phượng lườm hắn một cái: “Lại nghịch ngợm nữa rồi.”
Bảo Nhi le lưỡi với Thạch Chí Kiên, đùa một câu: “Nghịch ngợm thì phải bị đánh vào mông. Cậu út, xấu hổ, xấu hổ quá.”
Thạch Chí Kiên đang định đáp lại, hắn chợt nhìn thấy viên kim cương đang đeo trên cổ của Thạch Ngọc Phượng: “Chị, viên kim cương này của ngươi…”
“Bảo Nhi đưa cho ta. Thế nào, không nỡ à?” Thạch Ngọc Phượng trừng mắt nhìn Thạch Chí Kiên.
“Không phải, là vì…” Thạch Chí Kiên biết, nếu hắn nói với chị của mình viên kim cương này là thật, chỉ sợ hắn sẽ không trả lại được. Viên kim cương không rõ lai lịch, lại do Hào cà thọt tặng. Thạch Chí Kiên dự định mấy ngày nữa sẽ tìm cơ hội trả về.
“Bởi vì cái gì?” Thạch Ngọc Phượng không chịu buông tha, hai tay chống nạnh nhìn chằm chằm Thạch Chí Kiên.
“Bởi vì nó… làm bằng thủy tinh, cho nên nó không xứng với ngươi. Chi bằng ngươi trả lại cho ta đi.”
“Ta biết nó làm bằng thủy tinh. Chẳng lẽ ngươi còn có thể cho ta một cái thật sao?” Thạch Ngọc Phượng nhìn em trai của mình: “Cái mạng nghèo này của chị ngươi đeo không nổi hàng thật đâu, chỉ có thể đeo hàng giả. Thế nào, thứ này mà ngươi còn có thể ném cho Bảo Nhi làm đồ chơi mà không thể cho ta mượn đeo mấy ngày?”
“Làm gì có? Ta thương ngươi nhiều lắm. Đừng nói mượn mấy ngày, cho dù mượn cả đời cũng không sao.”
“Thôi đi, dẻo miệng.”
…
Thạch Chí Kiên cùng với Thạch Ngọc Phượng và Khương Mỹ Bảo bước xuống lầu. Không đợi hắn móc chìa khóa đi về phía chiếc Volkswagen mà hắn lái về tối hôm qua, hắn đã nghe một đại hán thô ráp khoác chiếc khăn trên vai, trong tay còn cầm theo bô nước tiểu hô to: “Tên nào không có mắt lại đậu xe chỗ này? Chặn đường nhà chúng ta. Có tiền thì ngon lắm sao, mẹ cha nó chứ!”
Thạch Chí Kiên còn chưa kịp giải thích, Thạch Ngọc Phượng cũng hô to theo: “Tên khốn nào chặn đường Lưu Tam ca vậy? Tuy người của Thạch Giáp Vĩ chúng ta nghèo, nhưng nghèo có cốt có khí. Nếu ngươi còn không mau lái xe đi, ta dội nước tiểu vào xe ngươi đấy.”
Nói xong, nàng còn giật dây đại hán kia: “Tam ca, ngươi còn đứng ngẩn ra đó làm gì, mau dội bô nước tiểu vào đi.”
Thạch Chí Kiên vội vàng tiến lên: “Thật ngại quá, tam ca. Đây là xe của ta. Tối hôm qua ta về muộn quá, chưa kịp chuyển sang chỗ khác.” Nói xong, hắn móc một điếu Marlboro đưa cho đối phương.
Lưu tam ca cầm bô nước tiểu há hốc mồm.
Thạch Ngọc Phượng lại càng kinh ngạc thiếu chút nữa ngã xuống. Nàng nhìn chiếc xe rồi lại nhìn em trai của mình.
“A Kiên, đây là xe của ngươi?”
“Đúng vậy, ta mượn của người khác tối hôm qua.”
“Mẹ kiếp?” Thạch Ngọc Phượng vọt thẳng đến trước mặt Lưu tam ca, chống nạnh ngăn đằng trước: “Ngươi đã dội nước tiểu chưa? Ngươi dội mà không nhìn xem mình dội cái gì sao?”