Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 139 - Chương 139. Nói Năng Chua Ngoa Nhưng Tấm Lòng Như Đậu Hũ

Chương 139. Nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ
Chương 139. Nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ

Người nghèo ở Thạch Giáp Vĩ quá nhiều, chờ lấy nước cũng phải mất nửa ngày.

Thạch Ngọc Phượng vất vả lắm mới hứng được một thùng nước lớn, sau đó đến phiên Khương Mỹ Bảo hứng đầy cái nồi hấp.

Thạch Ngọc Phượng khập khễnh khiêng thùng nước, Thạch Chí Kiên giúp bưng cái nồi, Bảo Nhi vỗ tay đi theo đằng sau.

Người một nhà còn chưa về đến cửa nhà đã nhìn thấy bà nội của Đạo Hữu Minh là bà Ba Chu.

Đạo Hữu Minh là côn đồ nổi tiếng ở vùng này. Bởi vì hút quá nhiều thuốc phiện nên cánh tay gầy như que củi, trong người cũng không có nhiều thịt. Đừng nói là xách nước, bây giờ nằm trên giường ăn cơm cũng là cả một vấn đề.

Rơi vào đường cùng, bà Ba Chu không thể không chống quải trượng lấy thùng nước ra xếp hàng hứng nước.

Thạch Ngọc Phượng nhìn thấy bà Ba, vội nói: “Ngươi làm cái gì vậy? Lớn tuổi như vầy rồi sao không ở trong nhà? Nếu chẳng may té một cái thì khổ. Thằng cháu của ngươi đúng là chẳng làm được tích sự gì.”

“Ta ra hứng nước.” Bà Ba yếu ớt nói.

“Hứng cái quỷ. Ngươi ngay cả sức nói chuyện còn không có, nói chi đến chuyện hứng nước.” Thạch Ngọc Phượng lải nhải: “Ngươi đừng đi lại nữa. Ta cũng không muốn bỏ ra thêm một phân tiền nào nữa đâu.”

Thạch Ngọc Phượng nói xong, rót nước trong thùng của mình vào thùng của bà Ba: “Dùng tiết kiệm một chút. Chiều nay cúp nước, không có nước dùng sẽ chết người đấy.”

“Cảm ơn ngươi, Ngọc Phượng.”

“Cảm ơn cái quỷ. Ta bị ma xui quỷ ám mới làm chuyện ngu xuẩn như vậy. Mẹ kiếp, lại phải xếp hàng hơn nửa ngày nữa rồi.” Thạch Ngọc Phượng vừa nói vừa chống nạnh sai Thạch Chí Kiên: “Nhìn cái gì, mau mang nồi hấp vào nhà đi, rồi giúp bà Ba mang thùng nước vào nhà. Ta ra xếp hàng tiếp.”

Thạch Chí Kiên mỉm cười.

Cái này gọi là,

Nói năng chua ngoa nhưng tâm đậu hũ.

Thạch Ngọc Phượng làm bất cứ chuyện gì đều rất nhanh chóng. Chẳng những nàng hứng đầy thùng nước một lần nữa, còn thuận tiện nấu cho Thạch Chí Kiên một bát canh giải rượu, còn nấu thêm một bát cháo loãng cho Bảo Nhi.

Chờ làm xong mọi thứ, lúc này đã là bảy giờ sáng. Hôm nay là ngày đầu tiên Bảo Nhi học trường mới, cho nên cô bé không được đến trễ.

Thạch Ngọc Phượng bảo Thạch Chí Kiên chuẩn bị một chút rồi đến trường, lại nói với Thạch Chí Kiên rằng dù gì thì trường học đó chỉ toàn là kẻ có tiền, bảo hắn tốt xấu gì cũng nên gọn gàng một chút, đến lúc đó có thể tăng thêm thể diện cho Bảo Nhi.

Bản thân Thạch Chí Kiên đã rất đẹp trai. Nam nhân ăn diện cũng đơn giản hơn, mặc áo vest thắt cà vạt là được. Cùng lắm thì chải ít sáp lên tóc cho sáng sủa, xịt chút nước hoa nam lên người, chưa kể lọ nước hoa Davidoff hắn mua lần trước vẫn chưa dùng hết.Thạch Chí Kiên đag chỉnh cà vạt trước gương, đã nghe Bảo Nhi ở bên cạnh kêu to: “Cậu út, viên pha lê này của ngươi đẹp quá, có thể cho ta mượn chơi một chút hay không.”

Thạch Chí Kiên cũng chẳng quan tâm, thắt cà vạt thành một nút tam giác xinh đẹp: “Đương nhiên là được rồi, ngươi cứ lấy chơi đi.”

Bảo Nhi nói: “Cảm ơn cậu út.”

Cô bé lấy viên kim cương xanh từ hộp trang sức đầu giường của Thạch Chí Kiên ra, lắc nó trong bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo của mình. Khi có ánh nắng phản chiếu lên trông rất đẹp.

Bảo Nhi cầm viên kim cương lên, nheo một mắt, mắt còn lại nhìn mặt trời, lần này nó phản chiếu ánh sáng đầy màu sắc.

“Ồ, thật xinh đẹp.” Bảo Nhi tán thưởng.

Thạch Chí Kiên không hề biết Bảo Nhi sẽ lấy viên kim cương từ trong hộp trang sức của mình ra, vẫn còn đang chải tóc.

Bên kia Thạch Ngọc Phượng lấy từ tủ quần áo ra một bộ sườn xám màu đỏ tươi có thêu hoa mẫu đơn.

Chiếc sườn xám này chính là chiếc váy cưới nàng mặc khi kết hôn với người cha đã khuất của Khương Mỹ Bảo. Nàng không đành lòng mặc nó nên cất trong tủ. Hôm nay Bảo Nhi phải đến báo danh ở trường mới, Thạch Ngọc Phượng dự định mặc nó, tránh cho Bảo Nhi mất mặt.

Sau khi mặc sườn xám vào, Thạch Ngọc Phượng quay người, nhìn xuống cái bụng hơi nhô ra của mình, lẩm bẩm: “Chỉ mới sáu bảy năm mà đã mặc không vừa. Hồi đó ta thon thả lắm, eo nhỏ cỡ bằng miệng chén mà thôi.”

Nàng lại quay người trước gương trang điểm, chống hai tay vào hông, quay đầu, chổng mông với tư thế đáng yêu, nhưng nàng vẫn cảm thấy bộ sườn xám chật cứng, toàn thân có chút cảm giác khó chịu.

“Thôi kệ, vì Bảo Nhi mà kiên trì một ngày.” Thạch Ngọc Phượng hít sâu một hơi, cố gắng hóp cho bụng dưới của mình bằng phẳng lại. Nhưng khi nàng vừa thở ra một cái, cái bụng lại phồng lên như cũ.

Thật là chán!

Thạch Ngọc Phượng lại lấy chai nước hoa được người ta tặng lần trước, nhỏ vài giọt vào cổ và nách. Nàng không dám xịt nhiều, không phải sợ cay mũi người khác mà là dùng tiết kiệm.

Sau đó, nàng lại cầm cây son mà người khác tặng, đứng trước gương bôi lên miệng. Sau khi bôi xong, nàng còn chu môi một cái.

Hết chương 139.
Bình Luận (0)
Comment