Hồng Kông là nơi rất ít nước, nước phụ thuộc vào trời quanh năm nên người dân Hồng Kông từ lâu không có nước để ăn.
Vào thời điểm đó, những người lính cứu hỏa được gọi là Hỏa Chúc Quỷ sẽ lái xe cứu hỏa từ tòa nhà chứa nước để cung cấp nước uống cho người dân.
Người dân xếp hàng, Hỏa Chúc Quỷ sẽ dùng súng phun nước vào thùng của người dân. Một thùng nước có giá năm xu. Chất lượng nước kém đến mức nhiều người sau khi dùng xong đều bị giun sán trong bụng.
Nguồn nước của người dân Hồng Kông thật sự rất khó khăn. Năm 1965, nước Đông Giang được dẫn vào, tạm thời giải quyết được vấn đề nước uống cho một số người.
Hai năm sau, khu nhà ở công cộng Thạch Giáp Vĩ lại gặp khó khăn về nước.
Trước đây thì không có gì, nhưng khi dân số ở đây dần tăng lên, nguồn cung cấp nước trở nên khan hiếm.
Hơn nữa, những khu nhà giàu lân cận lại lãng phí quá nhiều nước. Mấy bà cô ở đó một ngày tắm rửa ba bốn lần, vòi nước mở rầm rầm cũng chẳng quan tâm, chỉ khổ cho người nghèo bên này. Để cho khu nhà giàu đủ nước dùng, bên khu người nghèo chỉ được cung cấp nước vào những ngày cố định. Ba năm bảy thì cung cấp nước, hai tư sáu thì ngừng cung cấp nước. Chủ nhật có nước hay không thì tùy tình huống.
“Mọi người đều là người, ngươi uống nước ta cũng phải uống nước. Vì sao đám người giàu nước dùng không hết, chúng ta lại phải chịu cảnh cúp nước chứ?” Thạch Ngọc Phượng vừa lải nhải vừa bảo Khương Mỹ Bảo xếp hàng chuẩn bị nhận nước.
Thạch Chí Kiên cầm ca nước và bàn chải đánh răng đi theo đằng sau. Vừa lúc có một người hàng xóm nhận đầy nước đi qua. Hắn cầm ca nước múc một ca đầy, sau đó nói với người kia: “Cảm ơn.”
Người kia nhìn hắn, cực kỳ không hào lòng, giống như nước này quý hơn vàng vậy.
“Tại sao không lắp máy bơm nước? Như vậy tiện lợi hơn.” Thạch Chí Kiên vừa đánh răng vừa hỏi.
“Lắp máy bơm nước? Ngươi có tiền không?” Thạch Ngọc Phượng thấy em trai của mình toàn nói chuyện không đâu.
“Cần bao nhiêu ta bỏ ra. Tất cả đều là làng xóm láng giềng, không có nước dùng thật đáng thương.”
“Đáng thương gì mà đáng thương.” Thạch Ngọc Phượng mắng: “Có tiền ngươi nên đưa cho ta giữ cho ngươi sau này lấy vợ thì hơn. Đừng lúc nào cũng thương hại người khác. Người khác có bao giờ thương hại ngươi không?”
Thạch Chí Kiên không dám nói nữa, nhưng lại nhịn không được mà nói: “Ta có gửi tiền cho ngươi mà. Ngươi dùng để giải quyết chuyện máy bơm nước đi.”
“Lắp máy bơm nước cần ba chục nghìn lận, ngươi có không?” Thạch Ngọc Phượng càng lúc càng cảm thấy em trai của mình nói chuyện như ở trên trời.
“Khụ khụ, coi như ta chưa nói gì đi.” Trong khoảng thời gian này, Thạch Chí Kiên thường xuyên gửi tiền về nhà, nhưng đều bị Thạch Ngọc Phượng cất hết. Dựa theo tính toán của Thạch Chí Kiên, vừa đúng ba chục nghìn.
Mỗi lần mang tiền về nhà, Thạch Ngọc Phượng đều sẽ hô to gọi nhỏ, còn tưởng rằng em trai của mình tham ô tiền nhà máy. Vì thế nàng căn dặn Thạch Chí Kiên tham ô ít thôi. Nếu bị phát hiện sẽ tiêu đời.
Thạch Chí Kiên chỉ có thể tuyên bố nhà máy là do hắn mở, số tiền này là do hắn kiếm được.
Thạch Ngọc Phượng đánh chết cũng không tin. Thạch Chí Kiên đành phải đổi giọng nói số tiền này là do Từ thiếu gia khen thưởng. Từ thiếu gia rất ngốc, lần nào thưởng cho hắn cũng rất nhiều.
Thạch Ngọc Phượng cũng cảm thấy Từ thiếu gia là tên ngốc. Nếu cho mình chút ngon ngọt thì cũng thôi đi, còn đây động một chút là hơn một nghìn, đầu óc đúng là bã đậu. Nàng còn sợ sao lại có nhiều tiền như vậy, thì ra liệt tổ liệt tông nhà họ Thạch phù hộ, nhà họ Thạch sắp phát tài rồi.
Có thể nói, hiện tại Thạch Ngọc Phượng thuộc loại phú bà ngầm của Thạch Giáp Vĩ, nhưng nàng rất khiêm tốn, sợ người khác vay tiền, lại sợ người khác trộm tiền. Cho nên, rất ít người biết hầu bao của nàng đang phình lên.
Còn về chuyện tiểu phú bà có chịu bỏ ra ba chục nghìn giúp mọi người lắp máy bơm nước hay không, Thạch Chí Kiên không dám hứa chắc.
Dù sao Thạch Ngọc Phượng trong mắt hắn vô cùng keo kiệt, tiền lương một tháng ba bốn trăm nhưng ngay lá cây thừa cũng nhặt, người như thế làm sao có chuyện bỏ ra ba chục nghìn để giúp người chứ?
“Thôi thì chờ chuyện của nhà máy ổn định xong rồi nói sau.” Thạch Chí Kiên nhìn lướt qua người xếp hàng, dìu già dắt trẻ, tất cả đều tỏ ra bất lực. Hắn suy nghĩ, đến lúc đó hắn sẽ bỏ tiền ra lắp máy bơm nước cho mọi người.
Sinh ra ở đây, lớn lên ở đây.
Đây chính là nhà.
Thạch Chí Kiên im lặng không nói câu nào. Thạch Ngọc Phượng nhịn không được liền nói: “Còn nữa, hôm nay ngươi có thời gian không?”
“Ơ?” Thạch Chí Kiên sững sờ.
“Ơ cái gì mà ơ? Ta biết ngươi làm việc cho Từ thiếu gia mở nhà máy gì đó, nhưng hôm nay cháu gái của ngươi nhập học, tốt xấu gì ngươi cũng nên đi cùng chứ.”
“Mỹ Bảo chuyển trường? Là trường Saint Paul mà ngươi nói lúc trước?” Thạch Chí Kiên hỏi.
“Cũng may mà ngươi còn nhớ.” Thạch Ngọc Phượng lườm hắn một cái.
Bảo Nhi cũng lắc lắc cánh tay của hắn: “Cậu út, hôm nay nhất định ngươi phải đến trường cùng với ta. Bằng không, ta sẽ không vui.”
“Đương nhiên rồi.” Thạch Chí Kiên ngồi xuống, dùng tay xoa gương mặt bầu bĩnh của Khương Mỹ Bảo: “Cậu út nhất định phải đến trường của ngươi xem qua một chút, xem trường của ngươi có tốt không, có ai bắt nạt ngươi hay không?”
“Cậu út nói phải giữ lời đấy. Nghéo tay đi cho chắc.” Bảo Nhi đưa ngón út ra.
Thạch Chí Kiên ngoéo tay với cô bé: “Ngoéo tay, một trăm năm không cho phép thay đổi.”
“A, cậu út đồng ý rồi.” Khương Mỹ Bảo thiếu chút nữa nhảy dựng lên vì vui mừng.
“Nha đầu chết tiệt kia, cẩn thận một chút. Nhà chúng ta có một cái nồi hấp thôi đấy.”
…