Sau một ngày bận rộn, bình xăng đổ đầy đã hao hết phân nửa. Cuối cùng, Thạch Chí Kiên chủ động mời sáu ông chủ cửa hàng bách hóa đi ăn tối, uống vài ly rượu tại nhà hàng hải sản Thái Bạch quen thuộc. Ban đầu, mấy ông chủ cửa hàng bách hóa còn khách sáo, về sau thì cả đám nhanh chóng trở thành bạn tốt của Thạch Chí Kiên.
Bất kể là kiếp trước hay hiện tại, trong thế giới kinh doanh cũng chỉ có một hoặc hai bộ phương thức giao tiếp.
Cơm nước xong xuôi, Thạch Chí Kiên đề xuất đi tăng hai. Hắn dẫn sáu ông chủ cửa hàng tạp hóa đến vũ trường Hoa Hồng Đỏ Pháp nổi tiếng nhất gần đó, gọi năm chai rượu Tây Remy Martin XO, lại gọi thêm mấy em gái hiểu chuyện đến tiếp khách. Người nào cũng cười toe toét, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Thạch Chí Kiên thấy bầu không khí đã chín muồi, hắn lặng lẽ tính tiền, quay người chào hỏi sáu ông chủ, lấy ra bản hợp đồng đã chuẩn bị sẵn, nói sau này phải chiếu cố lẫn nhau nhiều hơn.
Sáu ông chủ kia đều là người giàu kinh nghiệm, bản thân mì ăn liền do Thạch Chí Kiên sáng tạo ra đang rất hot. Trước đây, bọn hắn muốn nhập hàng về bán cũng không được, không ngờ ông chủ Thạch lại biết làm việc như thế, chẳng những cung cấp hàng hóa cho bọn hắn, còn mời bọn hắn ăn cơm đi vũ trường.
Bọn hắn bắt đầu đọc qua nội dung trong bản hợp đồng. Trong đó có một điều khoản rất bá đạo, đó là trong vòng ba năm không được phép bán thương hiệu mì ăn liền khác.
Ngày nay, luật độc quyền thương mại không được phổ biến ở Hồng Kông, nhiều người kinh doanh cũng thích sử dụng các phương pháp độc quyền để kiếm lợi nhuận khổng lồ. Vì thế, sau khi sáu ông chủ đọc xong hợp đồng bá vương này, bọn hắn không cảm thấy có gì không ổn cả.
Nếu là kiếp trước, đoán chừng sáu người này đã cầm hợp đồng đi khiếu nại Thạch Chí Kiên dã man, bá đạo, lũng đoạn độc quyền rồi.
Thạch Chí Kiên là ai chứ? Nhân lúc sáu người say rượu, lại bảo mỹ nhân bên cạnh châm ngòi thổi gió. Sáu ông chủ đang say tình suy nghĩ, hiện tại trên thị trường chỉ có một nhà máy mì ăn liền, còn có thương hiệu nào khác nữa chứ? Lúc này, tất cả không chút do dự cầm bút ký ngay.
Thạch Chí Kiên thu lấy hợp đồng, vừa lòng thỏa ý.
Người khác không biết nhưng hắn biết rất rõ, trục lợi tiền tài thì đâu đâu cũng có. Hiện tại thị trường mì ăn liền còn chưa có, chỉ có duy nhất một thương hiệu của hắn. Nhưng chẳng bao lâu sau, những nhà tư bản và doanh nhân lớn ngửi thấy mùi tiền sẽ tràn vào. Với nguồn vốn mạnh, nhiều thương hiệu mì gói khác nhau sẽ lần lượt xuất hiện. Thị trường Hồng Kông quá nhỏ nên bọn hắn sẽ dễ dàng chiếm lĩnh thị trường.
Người không lo xa tất lo gần.
Thạch Chí Kiên làm việc luôn luôn cẩn thận.
Hiện tại, hắn đã ký hợp đồng ba năm với sáu cửa hàng bách hóa lớn. Ít nhất hắn cũng có thể thở phào nhẹ nhõm khi gặp khó khăn về vốn.
Mà một hơi này đủ giết một ai đó.
…
Thạch Giáp Vĩ, chung cư công cộng.
Đầu đau như muốn nứt ra, Thạch Chí Kiên mệt mỏi trở mình trên giường.
Đêm hôm qua, ba giờ sáng hắn mới lái xe từ Hồng Kông về nhà, vừa leo lên giường đã ngủ thẳng cẳng, ngay cả chăn mền cũng không đắp kín đã ngáy o o.
Hơn nửa đêm, đầu của hắn đau như muốn nứt ra, nhất là miệng lưỡi khô khốc. Rơi vào đường cùng, hắn đành kéo lê cơ thể của mình rời giường, tìm chén lớn múc bảy tám chén trong thùng nước. Uống no cả bụng, lúc này hắn mới chổng mông nằm úp sấp trên giường. Không biết qua bao lâu, Thạch Chí Kiên nhìn thoáng qua bầu trời ngoài cửa sổ. Sắc trời hơi sáng, hắn đang định nhắm mắt ngủ tiếp nhưng đầu đau không cách nào ngủ được. Bó tay, hắn đành chịu đau đầu ngồi dậy, tìm quần áo mặc lại.
Thạch Chí Kiên vừa mặc quần áo chỉnh tề, chuẩn bị cầm bàn chải thau nước ra ngoài đánh răng rửa mặt, hắn chợt nhìn thấy Thạch Ngọc Phượng lê cái chân què của mình xách một thùng nước, còn Khương Mỹ Bảo thì xách một cái nồi hấp chuẩn bị đi ra ngoài.
“Vừa mới hừng đông, các ngươi đi làm gì vậy?” Thạch Chí Kiên xoa huyệt Thái Dương hỏi.
“Chiều sẽ cúp nước, cho nên tất cả mọi người đều đi hứng nước.” Thạch Ngọc Phượng đáp: “Còn nữa, tối hôm qua ta rõ ràng đã hứng một thùng nước đầy, cũng chẳng biết là tên nào bên cạnh đã trộm mất hơn phân nửa. Ta trù cho hắn bị viêm phổi, cả nhà hắn bị cúp nước.”
Thạch Chí Kiên thiếu chút nữa bị sặc chết. Khụ khụ!
“Này, có phải ngươi uống rượu hay không? Cả người đầy mùi rượu. Đợi lát nữa ta nấu cho ngươi bát canh giải rượu.”
Cái gọi là canh giải rượu của Thạch Ngọc Phượng thực chất là nghiền nát một số lá cây còn sót lại nhặt được ở chợ, đun sôi trong nước với một ít giấm, hương vị không dễ chịu nhưng lại rất tốt trong việc gây nôn.
Sau khi nôn xong sẽ tỉnh rượu.
Nhưng nếu không thể nôn ra ngoài thì chỉ có thể thải mật ra ngoài, rất có hại cho cơ thể.
Thạch Ngọc Phượng nói xong, không đợi Thạch Chí Kiên từ chối, vội mang theo Khương Mỹ Bảo đi lấy nước.
Thạch Chí Kiên đuổi theo. Hắn giật mình khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt. Tất cả người trong cả tòa nhà đều cầm xoong chảo, bất cứ thứ gì có thể chứa nước đang xếp hàng ở hành lang để lấy nước.