Thạch Chí Kiên giật mình. Dù sao hắn cũng từ kiếp trước trọng sinh đến, còn chưa đến mức kẻ có tiền xem mạng người như cỏ rác, không coi mạng người ra gì. Lúc này, đầu óc của hắn có chút choáng váng.
Lấy lại tinh thần, hắn mới nhớ đến việc xuống xe xem người bị đụng có làm sao không, có cần đưa đến bệnh viện không.
Khi Thạch Chí Kiên mở cửa xe xuống xem xét, hắn phát hiện không thấy người bị đụng đâu.
Thạch Chí Kiên lắc đầu, hoài nghi có phải mình hoa mắt nhìn nhầm hay không.
Trong đầu hắn lại hiện lên một khắc đụng người kia, người bị đụng hình như là một nữ tử, đi chân trần, diện mạo… dường như có chút quen mặt.
“Là Tô Ấu Vi sao?” Thạch Chí Kiên có chút sửng sốt, trong đầu tổng hợp tất cả nguyên tố phác họa ra người bị đụng, hắn chợt phát hiện người bị đụng là Tô Ấu Vi mà hắn quen trước đó.
“Không thể nào? Nhất định là ta bị hoa mắt rồi. nàng sinh hoạt trên biển, làm sao đến đất liền được…” Thạch Chí Kiên trăm mối vẫn không có cách giải. Hắn nhìn xung quanh, nhưng không tìm thấy người. Lúc này, hắn mới bước lên xe nhưng không dám phân tâm, tập trung tinh thần một trăm phần trăm nhìn đường lái xe.
Chỗ khúc quanh nơi góc tường.
Tô Ấu Vi áo ngắn quần dài, thắt bím tóc đen nhánh, chân trần sợ hãi trốn một bên, không dám nhìn về phía chiếc xe.
Người qua đường không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy thiếu nữ mặc quần áo đơn giản nhưng không giấu được vẻ ngoài xinh đẹp, lông mi dài, mắt to tròn, còn có biểu hiện đáng yêu, khiến người nào nhìn cũng phải động lòng.
Tô Ấu Vi không để ý người chung quanh đang kinh ngạc nhìn nàng. Nàng vẫn thở phì phò, dùng tay vỗ vỗ ngực đang phập phồng vì sợ của mình.
Vừa rồi, nàng vì nhặt quả táo rớt xuống đất, không cẩn thận vọt ra đường cái mới bị xe đụng phải.
Mặc dù Tô Ấu Vi sinh sống trên biển thời gian dài nhưng nàng cũng biết những người lái xe đều là kẻ có tiền, đồng thời những chiếc xe đó rất quý giá. Nếu đụng hỏng, cho dù dùng mạng của nàng để bồi thường cũng không đủ.
Cho nên, Tô Ấu Vi cầm quả táo lên rồi chạy đi, trốn vào trong góc thở phì phò.
Hông của nàng hơi đau, là do vừa rồi bị xe đụng trúng, nhưng trong lòng nàng lại rất vui vì nàng đã nhặt được quả táo bị rơi.
Nàng ngồi xổm xuống, nhặt quả táo lăn đến chân của nàng, bỏ vào trong cái túi nhỏ bên hông. Trong túi còn có hai quả táo khác.
Nàng lau sạch bụi trên quả táo bị rớt rồi bỏ vào chung một chỗ với hai quả táo kia.
Ba quả táo, tất cả nàng đều không nỡ ăn. Cho dù nàng đói đến mức bụng sôi lên ùng ục, cho dù nàng khát nước đến khó nhịn, nàng cũng chỉ vuốt ve những quả táo, ngửi chúng một chút nhưng không ăn.
Bởi vì nàng muốn đến Nguyên Lãng gặp đại ân nhân của mình, người đã cứu tính mạng em trai của nàng.
Còn nữa, gương mặt Tô Ấu Vi đỏ lên, vội bọc lại quả táo, từ trong ngực lấy ra một cái túi khác. Bên trong là một đôi giày vải mới tinh.
Đây là quà của hắn tặng.
Tô Ấu Vi còn nhớ rất rõ hình ảnh hắn ngồi xổm xuống giúp nàng mang giày. Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai tốt với nàng như vậy. Sau chuyện lần đó, nàng luôn nằm mơ thấy hắn, mơ thấy gương mặt đẹp trai hiền lành của hắn.
Nàng không nỡ mang đôi giày này. Cho nên nàng tiếp tục đi chân đất, cứ như vậy mang theo quả táo và đôi giày vải từ Cửu Long đến cảng đảo, chuẩn bị từ cảng đảo đến Tân Giới.
Nàng nghe ngóng, cùng lắm là đi một ngày là có thể đến Tân Giới, rồi mới đến Nguyên Lãng. Nghe nói hắn mở một nhà máy, nàng nhất định phải tìm hắn. Không vì cái gì khác, chỉ muốn nói với hắn một câu: “Cảm ơn.”
Nếu hắn cho phép, nàng sẽ ở lại làm công cho hắn cho đến khi trả hết tiền thuốc men thì thôi.
Nàng tên Tô Ấu Vi, là nữ nhân người Đản, không có kiến thức hay văn hóa gì, nhưng nàng được mẹ dạy, làm người nhất định phải biết ơn. Đồng thời người khác giúp mình thì mình nhất định phải báo đáp gấp đôi.
Tô Ấu Vi nhìn đôi chân của mình. Mấy ngày đi đường, lòng bàn chân của nàng bị bỏng rát, rất đau.
Nàng thổi thổi chỗ đau một chút rồi cất cái túi, đi chân đất tiếp tục lên đường.
…
Có xe đúng là tiện. Ít nhất có thể chạy qua chạy lại Tân Giới, Cửu Long và cảng đảo.
Mục đích của Thạch Chí Kiên rất đơn giản, là cố gắng mở ra thị trường tiêu thụ mì ăn liền.
Dựa theo kế hoạch của hắn, khởi nghiệp kinh doanh gồm có bốn giai đoạn, sản xuất, tiêu thụ, quảng bá thương hiệu và duy trì thương hiệu.
Bây giờ hắn đang trong giai đoạn tiêu thụ sản phẩm.
Nếu là tiêu thụ thì phải mở cửa thị trường, cách tiếp thị trực tiếp và hiệu quả nhất là gặp gỡ các chủ cửa hàng bách hóa lớn và các cửa hàng thực phẩm không phải mặt hàng chủ lực để bàn việc hợp tác phân phối.
Ban đầu, Thạch Chí Kiên dự định tuyển một số nhân viên bán hàng để tiến hành lĩnh vực này. Tuy nhiên, xét đến tình hình kinh tế hiện tại ở Hồng Kông, Thạch Chí Kiên quyết định trở thành người tiên phong và đi đầu trong việc khảo sát thị trường.
Có câu nói như thế nào nhỉ, nếu ngươi là sếp mà thậm chí còn không biết thị trường ra sao thì làm sao có quyền ra lệnh cho cấp dưới?