Thạch Chí Kiên hung hăng chỉnh cho đám người nước ngoài kia một trận khiến cho khẩu vị của Hào cà thọt tăng lên. Hắn một hơi ăn sạch năm phần bò bít tết.
Thạch Chí Kiên không ăn ngon như vậy. Hai phần bò bít tết hắn chỉ ăn có một phân nửa.
Ăn bò bít tết xong, Hào cà thọt cầm cây tăm xỉa răng, thuận tiện quét mắt nhìn mười mấy khách nước ngoài. Tổng cộng là ba chục người. Dựa theo Thạch Chí Kiên nói vừa rồi, một người mười nghìn, đó chính là ba triệu đô la Hồng Kông. Cho dù là ai cũng sẽ từ bỏ tôn nghiêm của mình mà liều một lần.
“Tuy nhiên, A Kiên, nói gì thì nói lần này ngươi chơi hơi lớn rồi. Ba triệu cứ như vậy mà tặng không cho đám người đó?” Hào cà thọt phun thịt vụn từ trong miệng ra.
Thạch Chí Kiên cầm điếu xì gà còn chưa hút xong lên, hút một hơi rồi phả ra một làn khói: “Có cho không hay không thì đợi lát nữa sẽ biết.”
“Xảo quyệt! Thật không biết ngươi nghĩ như thế nào, nhưng ta rất thích.” Hào cà thọt giơ ngón tay cái lên với Thạch Chí Kiên, sau đó hắn chống quải trượng đứng dậy: “Tính tiền, chúng ta đi.”
Thạch Chí Kiên đứng dậy, cầm hộp trang sức đựng viên kim cương tính đưa lại cho Hào cà thọt, Hào cà thọt đã nói: “Ngươi đừng có từ chối. Ngươi từ chối là không nhận đại ca này.”
Thạch Chí Kiên bất đắc dĩ đành phải nhận lấy viên kim cương.
Nhìn thấy Thạch Chí Kiên và Hào cà thọt muốn đi, đám người nước ngoài trước đó đã bỏ qua tôn nghiêm và thân phận của mình dùng tay ăn bò bít tết khó chịu đứng dậy, muốn Thạch Chí Kiên thực hiện lời hứa của mình.
Đối với đám người nước ngoài đang léo nhéo, Thạch Chí Kiên không sợ chút nào, tay kẹp xì gà chỉ thẳng vào mũi đám người nước ngoài: “Ta làm người rất coi trọng chữ tín. Nói mười nghìn là mười nghìn.”
Thạch Chí Kiên quay lại nói với Hào cà thọt: “Hào ca, không phải ngươi nói gần đây có làm ăn với người Mã Lai sao? Ba trăm nghìn tiền Mã Lai, có vấn đề gì hay không?”
Hào cà thọt ngơ ngác một chút. Có vẻ như từ đầu đến cuối Thạch Chí Kiên không nói mười nghìn là loại tiền gì, mặc dù hắn móc tiền trong ví ra là đô la Hồng Kông.
“Ha ha ha.” Hào cà thọt ngửa mặt lên trời cười to: “Không thành vấn đề. Tiền Mã Lai chẳng khác nào giấy trắng.”
…
Trong tiếng chửi rủa của đám người nước ngoài, Thạch Chí Kiên và Hào cà thọt dắt tay nhau rời khỏi nhà hàng Tây.
Trên đường đi, Hào cà thọt càng nghĩ càng cao hứng, cảm thấy Thạch Chí Kiên làm việc rất đẹp mắt, thoải mái cực kỳ. Trách không được Lôi Lạc lại thưởng thức hắn như vậy.
Thạch Chí Kiên đang định gọi xe kéo, Hào cà thọt lại ngoắc tay gọi Xà Tử Minh đến.
Xà Tử Minh móc chìa khóa xe Volkswagen, hai tay đưa cho Hào cà thọt.
Hào cà thọt thuận tay vứt chìa khóa xe cho Thạch Chí Kiên: “Gọi xe kéo làm gì? Lái xe của ta đi.”
Thạch Chí Kiên ngây ra: “Ta lái xe của ngươi, ngươi lái cái gì?”
Hào cà thọt cười hắc hắc, dùng quải trượng chỉ vào một chiếc Bentley mới tính đậu cách đó không xa: “Đương nhiên là Bentley rồi. Nó mới phù hợp với thân phận của ta lúc này.”
Thạch Chí Kiên nhìn chiếc Bentley kiểu mới, rồi nhìn thấy Đại Uy và Tế Uy đang cười híp mắt chờ bên cạnh xe.
Thấy Thạch Chí Kiên nhìn mình, Đại Uy ôm quyền, còn Tế Uy thì làm mặt quỷ với hắn.
Xà Tử Minh bên cạnh cười nói: “Kiên ca, đây là tấm lòng của Hào ca. Chiếc xe được ta bảo dưỡng rất tốt. Bình xăng cũng đã đổ đầy cho ngươi rồi.”
Thạch Chí Kiên không còn lời nào để nói. Có thể thấy, Hào cà thọt vì rút ngắn quan hệ với hắn mà đã làm rất nhiều thứ.
“Ngươi có bằng lái hay không? Không có bằng lái cũng không sao. Ta mua một cái cho ngươi.” Hào cà thọt suy nghĩ rất chu đáo, hắn còn tưởng rằng Thạch Chí Kiên đang lo lắng chuyện bằng lái chứ.
Trên thực tế, ở thời đại này vẫn chỉ có một số ít người ở Hồng Kông có đủ khả năng lái ô tô. Vì vậy, bằng lái xe không khắt khe và dễ dàng lấy được. Suy cho cùng, có ô tô nghĩa là ngươi có tiền. Ở Hồng Kông không có gì mà người giàu không làm được.
Thạch Chí Kiên cũng không từ chối. Nhận kim cương rồi nhận xe, cần chi phải quan tâm thêm một cái bằng lái chứ.
Thấy Thạch Chí Kiên không từ chối, Hào cà thọt rất vui vẻ.
Ven đường, Thạch Chí Kiên nói thêm vài câu với Hào cà thọt, lúc này hai người mới tạm biệt nhau.
Hào cà thọt chạy chiếc Bentley nghênh ngang rời đi. Thạch Chí Kiên cầm chìa khóa xe, chạy chiếc xe con đầu tiên ở thời đại này.
Ngồi xe kéo đã quen, còn có cả xe bus của thời đại này, bây giờ bỗng nhiên sờ vào vô lăng của chiếc Volkswagen, Thạch Chí Kiên có chút hoảng hốt. Hắn thử thao tác một chút, rất nhanh đã thuần thục.
Thạch Chí Kiên lái chiếc xe con chậm rãi đi trên con đường Chater, thỉnh thoảng lại có những nữ nhân mặc sườn xám đi qua, khiến Thạch Chí Kiên có cảm giác giống như đang nằm mơ.
Những nữ nhân kia thấy Thạch Chí Kiên điều khiển chiếc xe con, tuổi trẻ đẹp trai, ai nấy cũng ném cho hắn một ánh mắt đưa tình.
Một số thiếu nữ mới biết yêu nhìn thấy hắn, không dám nhìn thẳng vào gương mặt đẹp trai của hắn, chỉ dám len lén liếc nhìn Thạch Chí Kiên đang lái xe, đoán xem hắn là công tử ca hoặc thiếu gia của nhà nào.
Mặc kệ thời đại nào, có xe thật tốt.
Trong lúc Thạch Chí Kiên vừa lái xe vừa sinh lòng cảm thán, một bóng người đột nhiên xông ra trước đầu xe.
Người kia hoàn toàn không nhìn đường đã vọt ra, không để ý đến chiếc xe của Thạch Chí Kiên đang lao đến.
Thạch Chí Kiên đánh tay lái, thắng xe thật nhanh.
Két.
Chiếc xe khó khăn lắm mới dừng lại nhưng vẫn vang lên tiếng đụng người.