Hào cà thọt là loại người dư thừa tinh lực, vừa ăn bít tết vừa nói chuyện, lớn tiếng nói với Thạch Chí Kiên về công việc kinh doanh lớn gần đây của mình. Hắn nói hắn đang làm ăn với một nhóm người Mã Lai, kiếm được rất nhiều tiền, đến mức phải dùng thuyền để chở tiền Mã Lai. Nếu Thạch Chí Kiên muốn phát tài, hắn sẽ dẫn Thạch Chí Kiên đi theo.
Thạch Chí Kiên tiền gì cũng kiếm ngoại trừ những đồng tiền như vậy. Vì thế hắn đành phải từ chối Hào cà thọt.
Lúc này đã gần đến giữa trưa, người đến ăn cơm ở nhà hàng Tây càng lúc càng nhiều. Rất nhanh đã đến mười ba mười bốn bàn, tất cả đều là người nước ngoài.
Thấy Hào cà thọt dùng tay ăn bít tết quên cả trời đất, Thạch Chí Kiên không quan tâm cho lắm. Đối với hắn mà nói, ăn cũng chỉ là một loại hình thức. Dùng đũa, dùng dao nĩa, thậm chí dùng tay cũng có thể được.
Kiếp trước, Thạch Chí Kiên đã từng dùng tay ăn bò bít tết, cảm giác chẳng khác gì cầm thịt nướng cả.
Đám người nước ngoài của mười mấy bàn xung quanh nhìn thấy, không khỏi xem thường, nhìn Hào cà thọt bằng ánh mắt chán ghét, có người thậm chí còn dùng tiếng Anh để nói: “Chúa ơi, đúng là lũ man rợ.”
“Người thuộc địa thật đáng sợ.”
“Đây chính là nguyên nhân mà bọn hắn bị đô hộ.”
“Ngu như heo.”
Thạch Chí Kiên cau mày. Ban đầu, hắn không thích nhiều chuyện, nhưng lời nói của đám người nước ngoài càng lúc càng khó nghe, càng lúc càng chói tai.
Hào cà thọt nghe không hiểu tiếng Anh nhưng lại có thể đoán được thái độ. Hắn hỏi Thạch Chí Kiên: “Đám người kia có phải đang mắng ta hay không?”
Thạch Chí Kiên nói: ‘Ngươi cho rằng như thế nào?”
“Chém chết mẹ bọn hắn.” Lúc này, Hào cà thọt muốn vỗ bàn đứng dậy, Thạch Chí Kiên đã vội ngăn hắn lại, bảo hắn không nên vọng động.
Sau đó, Thạch Chí Kiên rút khăn tay lau miệng, ung dung đứng dậy, ngón trỏ tay trái chỉ một vòng đám người nước ngoài ngồi chung quanh: “Ăn như thế thì sao? Quan trọng nhất là vui vẻ, nhưng bây giờ ta lại cảm thấy không vui. Các ngươi cảm thấy nên giải quyết như thế nào?”
Nói xong, tay phải của Thạch Chí Kiên móc ví tiền từ trong ngực ra, lấy một xấp đô la Hồng Kông bỏ lên bàn: “Từ giờ trở đi, nếu ai dùng tay để bốc thịt bò lên ăn, ta sẽ thưởng cho người đó mười nghìn.”
Ánh mắt Hào cà thọt sáng lên. Bản thân hắn làm việc ương ngạnh, nhưng hắn không ngờ Thạch Chí Kiên còn ương ngạnh hơn so với hắn, lại phách lối đến mức như vậy.
Một người mười nghìn. Trước mắt tối thiểu nhất cũng có ba mươi mấy người, chẳng phải mất ba trăm nghìn sao?
Đừng nói Hào cà thọt, ngay cả những nhân viên phục vụ bên cạnh cũng đều mở to mắt. Không ai ngờ chàng thanh niên nhìn nhã nhặn nhưng lại dùng phương thức cực đoan như vậy, dùng tiền nện người.
Hiện tại, những người nước ngoài ở Hồng Kông vẫn cao hơn người khác một bậc, rất xem thường người Hoa. Đối với bọn hắn mà nói, ăn đồ Tây và bít tết là một phong cách rất lịch sự, cũng là văn hóa cao cấp mà bọn hắn nhất mực tuân thủ nghiêm ngặt, nào có thể tùy tiện thay đổi chứ?
Nhưng mười nghìn đô la Hồng Kông là một sự hấp dẫn cực lớn.
Nói cách khác, đám người nước ngoài có thể giả vờ giả vịt uống cà phê và ăn bít tết trong một nhà hàng phương Tây, nhưng phần lớn bọn hắn không có nhiều tiền, bởi vì người nước ngoài thật sự có nhiều tiền sẽ không lãng phí thời gian ở nơi này. Bọn hắn tham gia đều là những bữa tiệc riêng tư hoặc những buổi gặp mặt xã giao với những người giàu có. Bọn hắn luôn nghĩ đến việc kiếm tiền dựa vào quan hệ mà không phải sự lãng mạn hay hưởng thụ ánh nắng ở những chỗ này.
Ngón tay của Thạch Chí Kiên vẫn chỉ vào đám người: “Ta nói xong rồi, ai lên trước?”
Toàn bộ nhà hàng đều yên tĩnh.
Biểu hiện của đám người nước ngoài đều kỳ quái nhìn Thạch Chí Kiên.
Thật ra, đối với Thạch Chí Kiên mà nói, lấy tiền nện người là một hành động ngây thơ, nhưng bây giờ hắn là người trẻ tuổi nhiệt huyết. Còn trẻ thì phải cứng cỏi và sắc bén, nhất là trước mặt đám nước ngoài này, lại càng không thể để mất mặt người Trung Quốc một chút xíu nào.
“Thế nào? Không ai muốn làm người đầu tiên sao? Vậy thì tốt, ta thêm mười nghìn nữa.”
Thạch Chí Kiên còn chưa kịp đưa lên một ngón tay, đám người nước ngoài đã sớm không còn kiên nhẫn nổi, như điên thò tay vào miếng thịt bò trong dĩa.
Thạch Chí Kiên bật cười.
Hồng Kông thực sự là một nơi hợm hĩnh.
Đám người nước ngoài luôn xem thường người Hoa, nhưng lại không thể không cúi đầu trước tiền tài.
Ngay cả thống đốc Hồng Kông thời đại này cũng phải nhã nhặn với những người Trung Quốc giàu có.
Nhân phẩm ở đây là gì?
Chỉ hai chữ.
Tiền tài.
So với thái độ ung dung của Thạch Chí Kiên, Hào cà thọt lại càn rỡ cười to, đập mạnh quải trượng xuống đất, giơ ngón tay cái lên với Thạch Chí Kiên: “A Kiên, ngươi đúng là sắc bén. Ta thích ngươi lắm. Cái gì gọi là có tiền thì có thể ma xui quỷ khiến? Là đây chứ là đâu nữa. Đám khốn kiếp kia cứ tưởng mình hơn người một bậc ở Hồng Kông này, còn không phải phụ thuộc vào tiền sao? Chỉ cần có tiền, chúng ta có thể dạy cho bọn hắn cách làm người trong vài phút, để bọn hắn biết đây là địa bàn của Trung Quốc, còn chưa đến phiên bọn hắn phách lối.”
…