Sau cái lần Hào cà thọt thông qua Thạch Chí Kiên tạo dựng được mối quan hệ với Lôi Lạc, Lôi Lạc được chính thức thăng lên làm tổng thanh tra, Hào cà thọt lập tức trở thành người phát ngôn của Lôi Lạc trong giới giang hồ. Chẳng những Hào cà thọt quản lý địa bàn ở cảng đảo và Cửu Long, ngay cả Tân Giới nghèo nhất cũng được hắn nhúng tay vào.
Hào cà thọt có thể nói ngày thu một đấu vàng, tài nguyên cuồn cuộn. Chưa đầy một tuần lễ, hắn đã kiếm lại được ba triệu mà mình đã bỏ ra.
“Nói đi, A Kiên, ngươi bảo Hào ca phải cảm ơn ngươi như thế nào? Ngươi muốn bao nhiêu, ta đều đồng ý với ngươi hết.” Điếu xì gà chuyển động trong miệng của Hào cà thọt, tư thái hào sảng, giọng điệu hào phóng.
Thạch Chí Kiên mỉm cười, dùng diêm chuyên dụng châm điếu xì gà. Hắn thử hút một hơi, sau đó khen một câu: “Không tệ.” Lúc này, hắn mới nói: “Ngươi đã nói chúng ta là anh em mà, cảm ơn cái gì chứ?”
Hào cà thọt cười ha hả: “Trách không được Lạc ca nói ngươi xảo quyệt. Những lời ta nói vừa nãy ngươi lại trả cho ta. Nhưng mà...”
Hào cà thọt bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Thạch Chí Kiên: “Ngươi không chịu nhận tiền của ta, chẳng lẽ ngươi ghét bỏ ta?”
Thạch Chí Kiên gõ tàn thuốc xì gà vào trong gạt tàn: “Hào ca, ngươi đang kể chuyện cười à?”
Hào cà thọt chùi miệng thật mạnh, nghiêng đầu nhìn Thạch Chí Kiên: “Nhưng vì sao ta luôn cảm thấy ngươi ghét bỏ ta nhỉ?”
Thạch Chí Kiên mỉm cười đáp lại: “Hào ca, mặc dù ta rất đẹp trai, nhưng ngươi không cần phải theo đuổi ta như vậy. Ta chỉ thích nữ nhân thôi.”
Hào cà thọt ngẩn ra, sau đó bật cười thật to, nổi điên đập vào lưng ghế khiến cho những vị khách gần đó phải quay sang nhìn.
“Nói hay lắm! Đẹp trai? Ta thích ngươi rồi đấy. Nhưng xin lỗi, ta càng thích những nữ nhân có lồi có lõm hơn.” Hào cà thọt cảm thấy cuối cùng cũng có được tiếng nói chung với Thạch Chí Kiên. Cho đến lúc này, Thạch Chí Kiên luôn tỏ ra là người có văn hóa.
Café được mang lên. Thạch Chí Kiên dùng thìa múc đường bỏ vào café, ngoài miệng nói: “Hào ca đã có được thành tựu trong sự nghiệp, có mỹ nhân làm bạn là chuyện rất dễ dàng.”
Hào cà thọt ngừng cười, bưng tách café lên nhấp một ngụm, sau đó phun ra phè phè: “Trời, còn khó uống hơn cả thuốc Đông y. Mẹ kiếp chứ!”
Hắn nhổ thêm mấy ngụm nước bọt xuống đất, lúc này mới ngồi thẳng lên nói với Thạch Chí Kiên: “Lạc ca tặng hồng bao một trăm nghìn mừng ngươi khai trương. Người làm ca ca này sao có thể thiếu được.” Nói xong, hắn cúi người xuống lấy cái gì đó.
Trong lúc Thạch Chí Kiên cho rằng Hào cà thọt móc tiền, sau đó phủ kín tiền khắp mặt bàn, hắn lại thấy Hào cà thọt lấy ra một cái hộp rất tinh xảo.
Thạch Chí Kiên đang đoán trong hộp là cái gì, Hào cà thọt đã cạch một tiếng mở cái hộp ra. Một viên kim cương màu xanh lam to bằng mắt mèo phát sáng rực rỡ bên trong.
Khạc! Hào cà thọt lại nhổ một bãi nước bọt xuống đất rồi mới đưa cái hộp cho Thạch Chí Kiên: “Giá trị của viên kim cương này không đáng bao nhiêu. Ta tặng ngươi trước.”
“Đồ quý như vậy, ta không thể nhận.” Thạch Chí Kiên nhìn lướt qua viên kim cương, rõ ràng không đồng bộ với cái hộp, chỉ sợ nó có lai lịch bất chính.
Hào cà thọt trừng mắt: “A Kiên, nếu ngươi ngay cả cái này cũng không nhận, ngươi đang xem thường ta đấy.”
“Không phải, viên kim cương này rất quý báu, ta có nhận cũng không biết làm gì.”
“Không biết làm gì? Nam nhân không thích kim cương nhưng nữ nhân lại thích muốn chết. Mấy nữ nhân bên cạnh ca thèm thuồng viên kim cương này lâu lắm rồi, nhưng ta không nỡ tặng cho các nàng.”
“Ngươi cứ cầm đi, có thể tặng cho mẹ của ngươi, không thì chị, em gái hoặc bạn gái nào đó.” Hào cà thọt khoát tay: “Tóm lại, đồ ta đã tặng thì tuyệt đối không thu lại.”
Thạch Chí Kiên còn muốn từ chối, lúc này thịt bò đã được mang lên. Hào cà thọt nói: “Đói bụng quá, ăn cơm trước đi.”
Một nhân viên phục vụ tóc vàng mắt xanh nhẹ nhàng bày hai phần bò bít tết lên bàn, cuối cùng vẫn không quên mỉm cười với Hào cà thọt.
Chờ nữ nhân viên phục vụ này đi, Hào cà thọt lập tức nói với Thạch Chí Kiên: “Thấy không? Ta rất có sức hấp dẫn. Ngươi có tin đêm nay ta có thể kéo nàng lên giường hay không?”
Thạch Chí Kiên sợ hắn nói ra mấy lời khó nghe, vội quấn khăn ăn lên cổ, cầm dao nĩa nói với Hào cà thọt: “Ăn bò bít tết trước đi."
Hào cà thọt bĩu môi, có chút khó chịu khi Thạch Chí Kiên đổi chủ đề. Hắn gác điếu xì gà lên gạt tàn, lúc này mới cầm dao nĩa lên.
Ăn bò bít tết phải dùng dao nĩa, Hào cà thọt thật sự không quen. Một lát sau, tay cầm dao cắt loạn miếng thịt bò, miệng mắng to: “Mẹ nó, trước kia ta cũng là cao thủ dùng dao, một thanh mã tấu có thể chém từ cảng đảo đến Cửu Long. Bây giờ, ngay cả một miếng bít tết nho nhỏ ta cũng cắt không xong.”
Thạch Chí Kiên cầm dao chậm rãi cắt miếng thịt bò, sau đó dùng nĩa xuyên qua bỏ vào trong miệng: “Từ từ sẽ được, rất dễ dàng. Không thì ta gọi cho ngươi một đôi đũa nhé.”
Hào cà thọt không kiên nhẫn nhìn thoáng qua miếng bít tết, sau đó hắn vứt dao nĩa xuống, dùng tay bốc thẳng miếng thịt bò đưa lên miệng cắn. Miếng thịt bò đẫm máu trong nháy mắt đã bị hắn cắn một miếng lớn.
Hào cà thọt nhếch môi, nhe hàm răng dính máu cười với Thạch Chí Kiên: “Cần chi phải nhiều chuyện như vậy? Ăn bò bít tết như thế này mới đủ thoải mái.”