Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 132 - Chương 132. Hào Cà Thọt Vẫn Là Thổ Hào

Chương 132. Hào cà thọt vẫn là thổ hào
Chương 132. Hào cà thọt vẫn là thổ hào

Nhưng bữa cơm này vẫn phải nể mặt. Thạch Chí Kiên và Hào cà thọt nói thế nào cũng đã từng quen biết. Hắn biết tính cách bướng bỉnh của đối phương. Nếu ngươi không nể mặt, đó chính là xem thường hắn. Làm không tốt, hắn sẽ gây ra mấy chuyện ngu xuẩn.

Tới gần giữa trưa, Thạch Chí Kiên dựa theo giờ hẹn rời khỏi nhà máy. Hắn ngay lập tức nhìn thấy chiếc Volkswagen màu đen của Hào cà thọt đang đậu gần đó. Lái xe Xà Tử Minh đang dựa lưng ở đầu xe hút thuốc chờ Thạch Chí Kiên.

Xà Tử Minh rất trung thành với Hào cà thọt. Bình thường ngoại trừ tán gái thì hắn cũng chẳng có sở thích gì khác.

Hai tiếng trước, Xà Tử Minh đang cặp kè với một nữ nhân đứng đường ở Quan Đường. Nữ nhân đó được xưng là hoa khôi Quan Đường, không phải nam nhân nào cũng tiếp. Lần này, Xà tử Minh mua cho nàng một sợi dây chuyền vàng, khiến cho nàng vui. Khi đó hắn mới dẫn được hoa khôi Quan Đường đi. Đáng tiếc, còn chưa làm ăn gì được, hắn đã bị Hào ca giục đến nhà máy ở Nguyên Lãng.

Nhìn thấy Thạch Chí Kiên, Xà Tử Minh vội vứt điếu thuốc, mỉm cười mở cửa xe mời Thạch Chí Kiên lên xe.

Thạch Chí Kiên cũng mỉm cười, từ trong ngực lấy ra một tờ khăn giấy đưa cho hắn, sau đó mới xoay người bước lên xe.

Xà Tử Minh cầm khăn giấy, không hiểu gì cho lắm. Khi lên xe, nhìn qua tấm gương chiếu hậu, hắn mới phát hiện một vệt son môi thật lớn ở khóe miệng. Hắn vội dùng khăn giấy lau sạch sẽ, ngoài miệng nói: “Miệng nữ nhân Quan Đường mạnh thật.”

Khi Thạch Chí Kiên ngồi xe đến địa điểm hẹn với Hào cà thọt, hắn không khỏi ngây người một chút.

Hắn vốn cho rằng lần này Hào cà thọt hẹn hắn ăn cơm sẽ là quán rượu Hải Tiên hoặc nhà hàng hải sản Thái Bạch, không ngờ Hào cà thọt lại chọn một nhà hàng Tây nhỏ rất tình cảm.

Trung Hoàn, đường Chater.

Nhà hàng Tây Bailey.

Ở Hồng Kông thời thuộc địa, nhiều đường phố thích được đặt theo tên của những người nổi tiếng hoặc quý tộc Anh. Chater, người có thể được đặt tên cho đường phố chẳng những không phải người Anh mà còn là người Ấn Độ có dòng máu lai. Hắn từ Calcutta, Ấn Độ đến Hồng Kông vào năm 1864 để tham gia quản lý bất động sản, sớm trở nên giàu có và trở thành triệu phú. Kho Cửu Long, công ty bất động sản Chater Hồng Kông đều là sản nghiệp của hắn. Và con đường Chater này do chính hắn thiết kế và xây dựng.

Về phần nhà hàng Tây Bailey, đây là nhà hàng thuần túy kiểu phương Tây đầu tiên kể từ khi thành lập trên đường Chater. Quản lý nhà hàng và nhân viên phục vụ đều là người phương Tây, cho nên nhà hàng này rất được người phương Tây ưa thích.

Thạch Chí Kiên không hiểu vì sao Hào cà thọt lại chọn một nơi như vậy để gặp mặt, khiến cho hai người giống như gay.

Nhưng nhập gia thì tùy tục.

Thạch Chí Kiên xuống xe, chỉnh lại cà vạt một chút rồi đi về phía nhà hàng phương Tây.

Trên đường đi, những người phục vụ tóc vàng và mắt xanh đều chào đón hắn một cách lịch sự nhưng bằng tiếng Quảng Đông.

Rõ ràng, sự cạnh tranh trong lĩnh vực phục vụ ăn uống hiện nay rất khốc liệt, ngay cả một nhà hàng thuần phương Tây cũng phải tính đến người Trung Quốc, nhóm người tiêu dùng lớn nhất ở Hồng Kông để thu hút khách hàng.

Thạch Chí Kiên dựa theo hướng dẫn, đi thẳng lên tầng hai.

Tầng hai rất rộng rãi. Bây giờ còn chưa đến giờ cơm, chung quanh chỉ có ba bàn khách nước ngoài mà thôi.

Ở nơi dễ thấy nhất bên cửa sổ, Hào cà thọt giống nhà giàu mới nổi đeo một sợi dây chuyền vàng to oạch trên cổ, trên cổ tay là chiếc đồng hồ Rolex vàng, mười ngón tay đeo đầy nhẫn vàng và nhẫn ngọc lục bảo. Một tay hắn chống quải trượng, cơ thể hơi dựa vào ghế, miệng ngậm điếu xì gà ngoại cỡ phun ra những ngụm khói, không thèm để ý đến ánh mắt chán ghét của những nữ nhân người nước ngoài chung quanh.

Thạch Chí Kiên bước đến chỗ Hào cà thọt đang ngồi.

Lúc này, Hào cà thọt cũng nhìn thấy Thạch Chí Kiên. Hắn không thèm để ý đến hoàn cảnh yên tĩnh xung quanh, giơ cao quải trượng chào hỏi: “A Kiên, nơi này. Mẹ kiếp, rốt cuộc thì ngươi cũng đã đến.”

Giọng nói của Hào cà thọt rất vang dội, nghe ra được hắn rất vui vẻ.

Tuy nhiên, âm thanh quá lớn của hắn lại khiến cho mấy người nước ngoài bàn bên cạnh phải chán ghét, nhìn hắn bằng ánh mắt khinh miệt.

Thạch Chí Kiên bước qua, cười nói: “Hào ca, mới mấy ngày không gặp, ta thấy ngươi ăn mặc đẹp như vầy, ngươi phát tài rồi à?”

“Ha ha, nhờ lời chúc phúc của ngươi đấy.” Hào cà thọt chỉ cái ghế đối diện, ra hiệu Thạch Chí Kiên ngồi xuống.

Thạch Chí Kiên cởi áo khoác treo trên ghế, lúc này hắn mới kéo ghế ngồi xuống.

“Nói thật, A Kiên, nhà máy của ngươi khai trương, ta không đến chúc mừng được, ngươi không trách ta chứ?” Hào cà thọt dựa lưng vào ghế, tay kẹp xì gà khoác lên lưng ghế, mỉm cười nói.

“Làm gì có, ta cũng biết Hào ca ngươi bận bịu mà.” Thạch Chí Kiên thấy nhân viên phục vụ bước lên, tùy ý gọi một tách café.

Hào cà thọt cười to: “Ha ha, vẫn là ngươi hiểu ta. Nói thật, trong khoảng thời gian này ta bận quá, lo kiếm tiền, kiếm được còn nhiều hơn ngươi đã nghĩ đấy.”

Hào cà thọt nói xong, hắn lấy ra một điếu xì gà lớn: “Nếm thử đi, đây không phải loại xì gà năm mươi đô la Mỹ một điếu đâu. Nó còn đắt gấp đôi xì gà của Lạc ca. Đây là loại xì gà Cuba chính cống đấy.”

Thạch Chí Kiên khoát tay: “Ta không thích hút xì gà, ta hút thuốc lá được rồi.”

Hào cà thọt trừng mắt: “Ngươi không nể mặt ca ca này sao?”

Lúc này, Thạch Chí Kiên mới cầm điếu xì gà, đưa lên mũi ngửi: “Không tệ, rất chính tông.”

“Như vậy mới đúng chứ.” Thấy Thạch Chí Kiên nhận lấy điếu xì gà của mình, Hào cà thọt vui vẻ nói.

“Có tiền thì phải hút loại xì gà lớn nhất, uống rượu Tây đắt nhất, ăn thịt bò bít tết ngon nhất. Ta nghe nói, bò bít tết nơi này rất nổi tiếng. Ta đã gọi hai phần cho ngươi rồi.”

“Sao, hai phần?”

“Thế nào? Ngại ít à? Sợ ăn không đủ no? Hay là năm phần giống như ta.”

“Không cần đâu, cảm ơn Hào ca.”

“Ha ha, cảm ơn gì chứ. Làm ca ca, đương nhiên phải chiếu cố anh em của mình rồi.” Hào cà thọt ngậm điếu xì gà, tinh thần phấn chấn.

Hết chương 132.
Bình Luận (0)
Comment