Một tuần sau, Thạch Chí Kiên thấy nhà máy sản xuất mì ăn liền đã đi vào quỹ đạo, công nhân bắt đầu thành thạo công nghệ hơn, khối lượng sản xuất tăng lên và tình trạng thiếu mì ăn liền ban đầu trên thị trường dần được giảm bớt.
Đồng thời, dưới sự hướng dẫn của ba kỹ thuật viên người Nhật, Thạch Chí Kiên đã chọn một số người biết chữ, thông minh và ham học để học cách bảo trì, sửa chữa những chiếc máy này từ ba kỹ thuật viên.
Thạch Chí Kiên suy nghĩ cẩn thận, ba kỹ thuật viên sớm muộn gì cũng phải trở về Nhật. Nếu không tận dụng cơ hội để học hỏi kỹ năng của bọn hắn, đến lúc đó máy móc hỏng hóc sẽ gặp phiền phức rất lớn.
Trong khoảng thời gian này, Thạch Chí Kiên bận rộn ở nhà máy đến mức không có thời gian quay về Thạch Giáp Vĩ. Sỏa Cường gửi tin tức từ Hoàng Trúc Khanh về, nói hắn đã tham gia bài kiểm tra thể lực và bắn súng tại trường cảnh sát, giành được kết quả xuất sắc, đứng vị trí thứ hai. Người đứng hạng nhất tên là Nhậm Đạt Vinh.
Lần này là Sỏa Cường viết thư, chữ viết bên trên xiêu xiêu vẹo vẹo, còn có rất nhiều lỗi chính tả. Sỏa Cường nói bây giờ hắn đang học viết chữ ở trường cảnh sát, một ngày học ba mươi chữ. Hiện tại hắn đã học được hai trăm chữ.
Thạch Chí Kiên có chút kinh ngạc về nghị lực của Sỏa Cường.
Cho đến nay, Thạch Chí Kiên chưa bao giờ chú ý đến ưu điểm của Sỏa Cường. Ngoại trừ ăn nhiều và keo kiệt, hắn là người rất biết nghĩa khí mà thôi. Thạch Chí Kiên không ngờ Sỏa Cường lại học nhanh như vậy.
Thạch Chí Kiên hồi âm cho Sỏa Cường, nói cho hắn biết hãy cố gắng học tập ở trường cảnh sát, sự việc trong nhà không cần hắn quan tâm. Thạch Chí Kiên sẽ giúp hắn chăm sóc bà nội, mẹ và em gái của hắn.
Thạch Chí Kiên không phải chỉ nói miệng cho vui mà thôi. Bà nội của Sỏa Cường mắc bệnh Alzheimer, đầu óc không được tỉnh táo, thỉnh thoảng lại mất tích. Nếu không nhờ Thạch Chí Kiên giúp đỡ tìm kiếm, không biết bà nội đã chạy đến chỗ nào rồi. Ngoài ra, bà nội còn bị đục thủy tinh thể. Hai lần phẫu thuật cũng là nhờ Thạch Chí Kiên sắp xếp. Có thể nói, Thạch Chí Kiên đã thực hiện toàn bộ lời hứa với Sỏa Cường.
Đương nhiên, Sỏa Cường trong thư cũng đã biểu đạt sự cảm kích đối với Thạch Chí Kiên. Đồng thời còn thề thốt nếu sau này hắn phát tài, hắn tuyệt đối không quên Kiên ca.
Sỏa Cường có thể quên hắn hay không, Thạch Chí Kiên không biết. Thạch Chí Kiên chỉ biết nếu không có phụ tá đắc lực là Sỏa Cường, rất nhiều chuyện hắn phải tự mình làm.
Đại Thanh Hùng làm đội trưởng đội vận chuyển của nhà máy. Thạch Chí Kiên đã giao toàn bộ ba mươi xe hàng lớn cho hắn quản lý.
Quản lý xe hàng, giọng điệu của Đại Thanh Hùng rõ ràng lớn hơn trước gấp đôi. Đi ra ngoài tiền hô hậu ủng không nói, còn được rất nhiều thương nhân mời ăn uống, được gọi là đội trưởng đội xe.
Đám người Hồng Nghĩa Hải trước kia đi theo Đại Thanh Hùng kiếm ăn ở bến tàu lại càng uy phong hơn, nhất là hai anh em Trần Kim Long và Trần Kim Hổ. Bọn hắn được phân công quản lý tổ vận chuyển thứ nhất và thứ hai. Cấp dưới cũng có hơn trăm người, ra ngoài không còn hút mấy loại thuốc rẻ tiền nữa. Trên miệng không phải Hảo Thải thì chính là Tam Ngũ, hoặc Marlboro.
Lại nói Hồ Tu Dũng, hiện tại hắn quản lý đội bảo vệ của nhà máy. Trải qua chuyện Tưởng Khôn gây chuyện lần trước, Thạch Chí Kiên đã giao nhiệm vụ bảo vệ an toàn nhà máy cho hắn. Thạch Chí Kiên không chỉ trang bị đồng phục an ninh cho các thành viên trong đội bảo vệ của mình, mà còn trang bị cho bọn hắn mũ bảo hiểm chống cháy nổ, gậy và khiên, đồng thời không ngừng luyện tập.
Hồ Tu Dũng xem ra, Thạch Chí Kiên chịu bỏ nhiều tiền cho bọn hắn chính là coi trọng đám người nghèo bọn hắn. Vì thế, tất cả đều ra sức luyện tập. Thạch Chí Kiên thậm chí còn nộp đơn xem liệu hắn có thể xin được giấy phép sử dụng súng hay không. Ít nhất đám người Hồ Tu Dũng, còn có Miêu Thỉ Cường, Lạn Mệnh Khôn phải có súng trong tay đề phòng vạn nhất.
Đương nhiên, mặc kệ là đội vận chuyển của Đại Thanh Hùng hay là đội bảo vệ được trang bị đầy đủ của Hồ Tu Dũng, tất cả đều phải bỏ tiền. Sáu trăm nghìn Thạch Chí Kiên nhận được đã tiêu hơn phân nửa. Nếu Sỏa Cường có ở đây, đối phương sẽ phê bình hắn xài tiền như nước.
…
Trong văn phòng.
Reng reng reng, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Ở thời đại này, việc lắp đặt và sử dụng điện thoại cực kỳ tốn kém. Để lắp đặt một thứ như vậy, Thạch Chí Kiên đã bỏ ra hơn mười nghìn. Hơn một nửa trong số đó là phí đường dây. Nguyên nhân là vì Nguyên Lãng nghèo quá, gần như không có ai sử dụng điện thoại chứ đừng nói chi đến việc lắp đặt.
Thạch Chí Kiên đã dùng mối quan hệ của mình để đi qua cửa sau, bỏ ra hơn mười nghìn đô la Hồng Kông để lắp đặt chiếc điện thoại quay tay như vậy.
Thạch Chí Kiên nhận điện thoại. Một giọng nói lớn vang lên. Cho dù không nhìn thấy người, Thạch Chí Kiên vẫn có thể nhận ra được đối phương là Hào cà thọt Ngũ Thế Hào.
Trong điện thoại, Ngũ Thế Hào chỉ nói vài câu, đại khái muốn mời Thạch Chí Kiên một bữa cơm rau dưa vào buổi trưa, chúc mừng hắn khai trương nhà máy, muốn Thạch Chí Kiên nhất định phải nể mặt.
Đối với Hào cà thọt, trong lòng Thạch Chí Kiên quả thật vẫn còn chút mâu thuẫn. Một mặt là vì kinh doanh của Hào cà thọt không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Thạch Chí Kiên không muốn dây dưa quá nhiều với hắn.
Mặt khác, Thạch Chí Kiên cảm thấy Hào cà thọt làm người quá ương ngạnh và phách lối. Loại người này đi không dài, kết cục trong tương lai của hắn đúng lúc nói rõ điểm này.