Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 130 - Chương 130. Cung Không Đủ Cầu

Chương 130. Cung không đủ cầu
Chương 130. Cung không đủ cầu

A Tường không dám cắt ngang tam thiếu gia đang suy nghĩ. Chờ Từ Thế Huân suy nghĩ xong tiếp tục nhìn hắn, lúc này hắn mới nhắc đến chuyện Lôi Lạc muốn nhận Thạch Chí Kiên làm em nuôi nhưng Thạch Chí Kiên đã từ chối.

“Tam thiếu, ngươi không biết đâu, tình huống lúc đó căng thẳng lắm. Biểu hiện của thanh tra Lôi giống như muốn nuốt sống người vậy.”

‘Nhưng tên Thạch Chí Kiên kia gan thật, dám công khai từ chối Lôi Lạc.”

Gương mặt A Tường hiện lên sự hâm mộ: “Nếu đổi lại là ta, chỉ sợ ta đã đồng ý rồi, sau đó quỳ gối xuống nhận anh nuôi.”

“Tên khốn ngươi đấy, có phải ngươi muốn đổi chủ rồi hay không? Nếu ngươi có cách, ta cũng không ngăn cản ngươi.”

“Không phải, không phải.” A Tường vội vàng khoát tay, sau đó ngồi xuống ôm chân trần của Từ Thế Huân vào lòng, vừa xoa bóp cho hắn vừa cười hì hì nói: “Ta chỉ nói chơi thôi mà. Thiếu gia ngươi đối xử tốt với ta như vậy, làm sao ta có thể bỏ ngươi đi được.”

Từ Thế Huân mỉm cười, lại nâng bình trà mỏ hạc lên: “Xem như ngươi có mắt. Ngươi đi đâu tìm người tốt như bổn thiếu gia chứ? Bình thường tiền ta thưởng cho ngươi cũng đủ cho ngươi mua biệt thự rồi.”

“A Tường không cần biệt thự. A Tường chỉ cần ở bên cạnh thiếu gia thôi.”

“Ha ha, nói hay lắm. A, mùi vị gì thế?” Từ Thế Huân bỗng nhiên hít hít cái mũi.

“Là mì ăn liền.” A Tường vội tranh công: “Là quà đáp lễ của Thạch công tử. Ta đã ăn thử rồi, ngon lắm. Ta sợ thiếu gia uống rượu nhiều không no bụng, cho nên ta đã nấu một bát cho ngươi.”

“Mì ăn liền? Mau lấy ra ta nếm thử xem.”

“Có ngay.”

A Tường vội mang bát mì đến. Từ Thế Huân uống quá nhiều rượu, lại ăn ít. Lúc này hắn quả thật có chút đói bụng nhưng hắn lại không ăn mì ngay lập tức.

“Làm sao vậy, thiếu gia?” A Tường ngẩn ra.

Từ Thế Huân không nói chuyện, chỉ cau mày.

A Tường nói tiếp: “Mì ăn liền này rất ngon, không chỉ dễ ăn mà còn có nhiều hương vị, có thịt gà, thịt bò, vị cay. Ta biết ngươi thích hương vị hải sản, cho nên ta nấu cái này cho ngươi ăn.”

Từ Thế Huân vẫn không lên tiếng.

A Tường có cảm giác không ổn, hơi thấp thỏm nói: “Có phải ăn không ngon không? A Tường đáng chết, không nên để thiếu gia ăn loại thức ăn cấp thấp như vậy. Sau này A Tường không dám như vậy nữa.”

Trong lúc A Tường đang nhận lỗi, Từ Thế Huân bỗng nhiên nói: “A Tường, cái tên Thạch Chí Kiên kia sắp phát tài rồi.”

A Tường không biết lời này là có ý gì.

Ánh mắt Từ Thế Huân sáng lên, nhìn bát mì trong tay: “Loại mì này sớm muộn gì cũng sẽ trở nên phổ biến ở Hồng Kông!”

A Tường vô cùng ngạc nhiên. Hắn biết thiếu gia nhà mình nhìn thì không đáng tin cậy, nhưng lại có đầu óc kinh doanh rất tốt, ngay cả lão gia tử cũng nói nếu tam thiếu gia nghiêm túc một chút, hắn sẽ là kỳ tài thương nghiệp hiếm có.

Hiện tại, ngay cả Từ thiếu gia cũng nói như vậy, chẳng lẽ loại mì ăn liền này lợi hại như vậy sao?

Liên tiếp bảy ngày, Thạch Chí Kiên bận rộn với công việc của nhà máy.

Sáu trăm nghìn mà đám người Lôi Lạc và Nhan Hùng tặng cho hắn đã có đất dụng võ. Một mặt, nhà máy được trang bị phòng trà, phòng nghỉ và căng tin cần thiết cho công nhân.

Hiện tại, Thạch Chí Kiên đang chuẩn bị nuôi cơm miễn phí cho công nhân tăng ca, đồng thời tính tiền làm thêm giờ. Có như vậy mới có thể nâng cao tính tích cực trong công việc của bọn hắn.

Người Nguyên Lãng có thể chịu được cực khổ. Chỉ cần ngươi chịu đưa tiền, bọn hắn sẽ đồng ý tăng ca.

Kể từ đó, sản lượng ban đầu hàng ngày của mười dây chuyền sản xuất đã tăng từ một trăm nghìn gói mì ăn liền lên một trăm năm mươi nghìn.

Dưới sự trợ giúp của Từ Thế Huân, đường dây tiêu thụ cũng dần dần mở ra.

Một gói mì ăn liền bán năm xu, khẩu vị tùy ngươi chọn, có thể ăn khô hay ăn với nước đều được. Đây là một lựa chọn tốt cho người dân Hồng Kông đang chạy đua với thời gian.

Công nhân bến tàu, nhân viên văn phòng, công nhân nhà máy có thể lấp đầy dạ dày bằng cách mua một gói mì với giá năm xu, một mức giá không thể phải chăng hơn.

Đối với các cửa hàng mà nói, một gói kiếm được một xu, trong nháy mắt đã tiêu thụ gần như không còn. Lợi nhuận như vậy còn dễ kiếm hơn so với nhiều sản phẩm khác.

Trong bốn triệu người dân Hồng Kông, người nghèo là nhiều nhất.

Nếu mỗi người nghèo đều ăn một gói mì ăn liền, ít nhất cũng cần tiêu thụ hơn một triệu gói mì.

Bây giờ, nhà máy của Thạch Chí Kiên chỉ có thể sản xuất vài trăm nghìn gói mỗi ngày, có thể nói cung không đủ cầu.

Cùng lúc đó.

Những thương nhân khác cũng ngửi được cơ hội buôn bán mà mì ăn liền mang đến.

Có câu nói như thế nào nhỉ.

Muốn phát tài thì cùng nhau phát tài.

Hết chương 130.
Bình Luận (0)
Comment