Mười hai giờ khuya.
Thanh tra Nhan Hùng về đến nhà vẫn còn nổi giận đùng đùng.
Cả ngày nay, hắn xem như nhịn đủ tên khốn Lôi Lạc kia.
Để thể hiện quyền thế của một tổng thanh tra, Lôi Lạc đã tỏ thái độ với đám người Nhan Hùng. Ai không phục thì giẫm chết người đó. Ngoài ra, hắn còn đưa ra một số quy định về việc thu tiền gì đó nữa.
Như vậy, mặc dù Nhan Hùng đứng đầu ba khu vực béo bở Du Tiêm Vượng nhưng hắn hoàn toàn không vớt được chỗ tốt. Ngược lại, chức vị của Lôi Lạc cao hơn bọn họ, đến lúc chia tiền nhất định sẽ lấy nhiều hơn.
Đáng giận nhất là đứa con nuôi Tưởng Khôn của hắn. Đối phương đã khiến hắn tổn thất ba trăm nghìn.
Ba trăm nghìn, hắn phải tham ô bao lâu mới có thể lấy lại được?
“Mẹ kiếp.”
Nhan Hùng càng nghĩ càng giận, cởi áo khoác ném cho tâm phúc Hà Kim Quý, tức giận nói: “Làm sao tiểu tử Lôi Lạc đó có thể so sánh với ta? Luận kinh nghiệm, luận bối phận, ta đều cao hơn hắn một cái đầu.”
“Hơn nữa, dù sao thì trình độ học vấn của ta cũng cao hơn, lại biết tiếng Anh. Lôi Lạc hắn thì biết cái gì? Xuất thân lưu manh, ngay cả hai mươi sáu chữ cái tiếng Anh còn đọc không xong.”
Hà Kim Quý giúp hắn treo áo khoác lên, nghe Nhan Hùng tức giận nói. Lúc này, Nhan Hùng chợt phát hiện trong phòng khách còn có một người đang quỳ, không cần nói cũng biết, là con nuôi Tưởng Khôn của hắn.
Toàn thân trên dưới, mặt mũi của Tưởng Khôn bị bầm dập, ngay cả khóe mắt cũng bị đánh chảy máu, nhìn có vẻ là bị đánh không ít. Lúc này, hắn giống như tội nhân thiên cổ quỳ trên mặt đất, ngay cả rên một tiếng cũng không dám rên.
Hà Kim Quý biết Nhan Hùng có việc cần xử lý, hắn thức thời ra lệnh cho người làm và quản gia ra ngoài.
Nhan Hùng chống nạnh đứng trước mặt Tưởng Khôn, ra lệnh: “Ngẩng đầu lên.”
Tưởng Khôn ngẩng đầu lên.
“Hiện tại ngươi có chuyện gì cần nói không?”
Tưởng Khôn dập đầu như giã tỏi: “Xin lỗi Hùng gia, ta không phải cố ý.”
“Không phải cố ý? A Quý, ngươi cho người kéo hắn ra ngoài, trói lại ngâm nước cho ta.”
A Quý vừa định ra tay, Tưởng Khôn đã quỳ sấp xuống đất ôm lấy chân Nhan Hùng, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng: “Khế gia, ngươi tha cho ta một mạng đi. Ta nhất định sẽ trả lại tiền cho ngươi.”
Nhan Hùng một cước đá văng hắn ra: “Trả con mẹ ngươi đấy. Ba trăm nghìn, ngươi lấy gì mà trả?”
Tưởng Khôn một lần nữa bò đến, ôm chặt chân Nhan Hùng: “Ta sẽ cố gắng. Ta sẽ bán mạng. Ta nhất định sẽ trả tiền lại. Khế gia, ngươi tha cho ta đi. Trên đời này chỉ có khế gia là tốt thôi. Có khế gia, con nuôi mới giống như bảo bối…”
Khóe miệng Hà Kim Quý co quắp, cảm thán Tưởng Khôn vô sỉ.
Nhan Hùng hừ lạnh một tiếng: “Biến ra ngoài. Đi canh Thủy Đường mấy ngày đi.”
Làm cảnh sát canh Thủy Đường chẳng có lợi lộc gì, chỉ có thể sống bằng đồng lương ít ỏi, nhưng thế này còn đỡ hơn là bị ngâm dưới nước.
Lúc này, Tưởng Khôn quỳ xuống đất dập đầu hô to: “Cảm ơn khế gia.”
Tưởng Khôn giống như con chó rời đi, Nhan Hùng xả giận xong có chút đói bụng. Người làm đã đi ngủ sớm, vợ của hắn mấy ngày nay sức khỏe không được tốt. Nhan Hùng nhớ đến ban ngày tên khốn Thạch Chí Kiên có tặng cho thùng mì ăn liền, lập tức bảo Hà Kim Quý lấy ra một gói.
Bao bì của mì ăn liền rất tinh tế, một chiếc túi nhựa nhiều màu sắc có in hình người trên đó giơ ngón tay cái lên, phía trên ngón cái có dòng chữ: “Thạch sư phụ, xuất sắc!”
Nhan Hùng nhìn cái hình là nhận ra tên khốn Thạch Chí Kiên. Lúc này, hắn xem mì ăn liền là Thạch Chí Kiên, dùng nước nóng tưới vào, mười tám cực hình dùng hết.
Khoảng năm phút sau, hắn mở ra.
Nhan Hùng cắn răng nghiến lợi không cố được nhiều, trực tiếp coi mì ăn liền đã nở thành Thạch Chí Kiên, gắp một đũa cho thẳng vào miệng, nuốt luôn xuống bụng.
Chà! Ánh mắt của hắn sáng lên. Thơm quá!
…
Đỉnh núi.
Biệt thự Từ thị.
Từ tam thiếu Từ Thế Huân nổi tiếng cú đêm, nhất là gần đây hắn lo việc khai trương vũ trường, xã giao tấp nập, tối nào cũng uống say mèm mới về nhà.
Cũng may Từ lão gia tử đã nghỉ ngơi. Lúc này Từ tam thiếu mới an toàn bước vào phòng khách.
Lan tỷ ra đón, giúp Từ Thế Huân treo mũ, treo quần áo.
Từ Thế Huân cởi giày da đá sang một bên, chân trần nằm nghiêng trên ghế salon, biểu hiện lười biếng móc móc lỗ tai, sau đó hắn bảo Lan tỷ đi pha một bình trà đậm để giải rượu.
Lúc này, A Tường bước đến báo cáo tình huống hôm nay cho Từ tam thiếu nghe.
Khi nghe đến con nuôi Nhan Hùng là Tưởng Khôn đến gây chuyện, bốn đại thanh tra cấp bậc cha chú đến tham gia khai trương nhà máy của Thạch Chí Kiên, Từ Thế Huân không khỏi ngây người một lúc. Hắn cầm bình trà mỏ hạc trên bàn, đưa miệng bình lên hút một ngụm nước trà, biểu hiện như có điều suy nghĩ.