Trước đó, Thạch Chí Kiên vì muốn mua được năm trăm mẫu đất của hắn mà hứa hẹn với hắn hai chuyện. Thứ nhất, giữ lại bến tàu Loan Tử. Thứ hai, cứu con trai của hắn khỏi nhà giam. Hiện tại, tất cả đã được làm xong.
Cứ thế, Trương Cửu Đỉnh âm thầm than nhẹ. Có lẽ Hồng Nghĩa Hải có Thạch Chí Kiên làm lão đại, tương lai nói không chừng sẽ bay thẳng trời cao. Còn hắn, hắn nên về nhà dưỡng lão rồi.
Thấy mọi người chuẩn bị rời đi, Thạch Chí Kiên bảo Đinh Vĩnh Cường tặng cho mỗi người mười thùng mì ăn liền Thạch sư phụ đã được sản xuất, nói mọi người thưởng thức món mới. Cách dùng rất đơn giản, dùng nước nóng ngâm là được.
Cho nên, khi đám người Lôi Lạc đến, cốp xe trống không nhưng khi về lại chất đầy mì ăn liền.
Đinh Vĩnh Cường nhìn thấy, lòng đau như cắt. Chất đầy mười chiếc xe, tối thiểu cũng phải trên trăm thùng.
Thạch Chí Kiên chẳng những trả lễ cho các đại nhân vật, ngay cả A Tường, Saipan cũng được Thạch Chí Kiên tặng cho mười thùng mì ăn liền.
Nhất là khi tặng cho Saipan, Thạch Chí Kiên còn thân thiết nói chuyện với hắn một phen, cuối cùng vỗ vai đối phương, nói: “Nếu ngươi ăn không quen thì có thể tặng lại cho người khác, tuyệt đối đừng nên lãng phí. Còn nữa, hôm nay ta phải cảm ơn ngươi. Những gì ngươi giúp ta vừa nãy khiến cho mọi thứ trở nên rất dễ dàng.”
Sau khi rất nhiều khách quý ra về, tên keo kiệt Đinh Vĩnh Cường vẫn còn đau lòng không thôi. Thạch Chí Kiên lại cười rất vui vẻ, vỗ vai Đinh Vĩnh Cường: “Ngươi đừng đau lòng làm gì, đây gọi là quảng cáo. Bất cứ cái gì mới cũng phải đi từ xã hội thượng tầng xuống giai cấp tầng dưới. Chỉ cần bọn hắn ăn mì của chúng ta, rất nhanh, thương hiệu của chúng ta sẽ bùng nổ.”
…
Bảy giờ tối, công nhân lần lượt tan tầm.
Thạch Chí Kiên cùng với một số công nhân tăng ca quét dọn vệ sinh lại khu vực, lau chùi máy móc, sau đó hắn mới cho gọi riêng Đinh Vĩnh Cường.
Trong văn phòng, Thạch Chí Kiên kín đáo đưa cho Đinh Vĩnh Cường mười nghìn đô la Hồng Kông, nói là phần thưởng của ngày hôm nay, còn nói sau này hắn muốn đến trường cảnh sát học, có số tiền này phòng thân cũng tốt.
Mười nghìn ở thời đại này không phải con số nhỏ, đủ cho Đinh Vĩnh Cường không cần làm gì trong một năm.
Trước đó, Thạch Chí Kiên đã nói sẽ giúp hắn, để hắn không nhận tiền đen, Đinh Vĩnh Cường còn chưa tin. Nhưng bây giờ thì hắn đã tin. Mười nghìn trong tay, so với bất cứ lời hứa nào cũng đều thực tế hơn.
“Yên tâm đi, Kiên ca.” Đinh Vĩnh Cường bất chợt đổi giọng. Trước kia hắn gọi Thạch Chí Kiên là A Kiên, bây giờ là Kiên ca, nói rõ hắn đã hoàn toàn xem Thạch Chí Kiên là lão đại.
“Ta sẽ dựa theo lời của ngươi mà làm một cảnh sát tốt. Chờ ta có tiền đồ, ta nhất định sẽ trả ơn cho ngươi.”
“Ngươi định sử dụng mười nghìn này như thế nào?” Thạch Chí Kiên mỉm cười hỏi.
“Ta sẽ dẫn cả nhà đến nhà hàng Long Phượng ăn một bữa. Ta thích món sủi cảo tôm ở đó. Trước kia ta nghèo quá, ăn không nổi. Sau đó, ta sẽ mua cho bà của ta một chiếc nhẫn vàng, cho em gái một bộ quần áo mới, số tiền còn lại đủ cưới một bà vợ rồi.”
Đinh Vĩnh Cường nói ra nguyện vọng rất đơn giản của mình.
Thạch Chí Kiên gật đầu nói: “Sỏa Cường, ngươi chỉ cần tin ta. Bây giờ là mười nghìn, lần sau là một trăm nghìn, một triệu. Cho dù ngươi làm cảnh sát không tham một phân tiền, ta cũng có thể giúp ngươi phú quý cả đời.”
Đinh Vĩnh Cường mỉm cười ngây ngô. Trước kia hắn không tin, bây giờ hắn đã tin.
“Ngoài ra, ngươi chuẩn bị đi rồi, ngươi hãy giúp ta chọn mấy người ưu tú một chút, sắp xếp cho bọn hắn làm quản lý. Ngươi cũng không cần học tập quá sức. Đến Hoàng Trúc Khanh học, ngươi phải biết động não, đừng bị người ta khi dễ.”
Đinh Vĩnh Cường mỉm cười ngây ngô. Đối với hắn mà nói, hết thảy giống như đang nằm mơ.
Có tiền, còn có thể thực hiện mộng tưởng. Loại cảm giác này thật sự sảng khoái.
Sau khi Đinh Vĩnh Cường đi rồi, Thạch Chí Kiên tiếp tục chỉnh lý công việc, xem xét ghi chép sản xuất của ngày hôm nay.
Hắn lật quyển sổ ghi chép ra. Hôm nay là ngày đầu tiên sản xuất, tốc độ sản xuất không cao nhưng cũng đủ khiến cho Thạch Chí Kiên có chút kinh ngạc.
Dựa theo tốc độ hiện tại, mười dây chuyền sản xuất mỗi máy sản xuất được mười nghìn gói, một ngày là một trăm nghìn gói.
Tổng giá thành của mỗi gói mì ăn liền bao gồm cả nguyên liệu nhân công là 3 xu, giá bán lẻ là 5 xu, hoa hồng cho người bán là 1 xu và lợi nhuận ròng là 1 xu.
Nói cách khác, mỗi ngày sản xuất một trăm nghìn gói, mỗi gói kiếm 1 xu. Tổng cộng là 10 nghìn tệ. Một tháng 300 nghìn tệ và 3,6 triệu tệ một năm.
Đương nhiên, đây là lợi nhuận của một nhà máy. Thạch Chí Kiên đã bắt đầu nghĩ đến sẽ mở thêm ba nhà máy ở Tân Giới. Như vậy, lợi nhuận của một năm ít nhất có thể đạt đến 10 triệu.
Sau đó, hắn sẽ đưa vốn ra thị trường, mở mười bảy mười tám nhà máy ở đảo Hồng Kông, Cửu Long để sản xuất theo dây chuyền, phân phối sản phẩm khắp Hồng Kông. Đến lúc đó, tối thiểu nhất lợi nhuận hàng năm cũng có thể đạt đến hơn trăm triệu.
Lôi Lạc làm quan cả đời cũng chỉ tham ô được năm trăm triệu. Còn hắn chẳng qua chỉ sản xuất mì ăn liền đã nhẹ nhàng kiếm được tiền trăm. Cho nên, vào thời đại này, kinh doanh ngon hơn làm cảnh sát.
Cho dù làm cảnh sát có tốt, chức vị có cao, cuối cùng cũng chỉ là chó giữ nhà cho mấy ông trùm mà thôi.
Nếu đã sống một đời, sao không làm người, vì sao lại làm chó?