Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 127 - Chương 127. Em Nuôi Là Cái Gì? Có Thể Ăn Sao?

Chương 127. Em nuôi là cái gì? Có thể ăn sao?
Chương 127. Em nuôi là cái gì? Có thể ăn sao?

Ánh mắt Lôi Lạc như chim ưng nhìn thẳng vào Thạch Chí Kiên.

Sau khi lên chức, chưa từng có người nào dám từ chối hắn thẳng thừng ngay trước mặt như vậy. Huống chi hắn còn chủ động đưa ra lời đề nghị nhận Thạch Chí Kiên làm em nuôi. Đây đã là nể mặt đối phương lắm rồi.

Nhưng bây giờ Thạch Chí Kiên lại làm hắn mất mặt.

Là cấp dưới của Lôi Lạc, Trư Du Cao và Trần Tế Cửu là người hiểu rõ tâm tư của Lôi Lạc nhất. Lúc này, Trư Du Cao nách kẹp cặp công văn bước ra cười nói: “A Kiên, có phải ngươi nói sai rồi không? Lạc ca hiếm khi nhận người khác làm em nuôi lắm.” Vừa nói hắn vừa chỉ Trần Tế Cửu: “Giống như tên gia hỏa này này, theo Lạc ca ba năm, muốn làm em nuôi đến phát điên nhưng Lạc ca lại chướng mắt hắn.”

Thạch Chí Kiên nhìn Lôi Lạc.

Lôi Lạc giống như núi lửa sắp bộc phát.

Thạch Chí Kiên nói: “Nói thật, Lạc ca muốn làm anh nuôi của ta, ta cầu còn không được, nhưng tính cách của ta cực kỳ ngang tàng. Hơn nữa, bây giờ thân phận của ta là gì? Vô danh tiểu tốt, thành tựu lớn nhất cũng chỉ là mở được một nhà máy. Thân phận như vậy, làm sao dám nhận Lạc ca làm anh nuôi chứ? Nói ra chỉ tổ khiến Lạc ca mất mặt.”

“Còn nữa, ta dự định phấn đấu thêm vài năm nữa. Chờ đến khi ta đủ tư cách, khi đó nhận cũng không muộn.”

Lời nói này của Thạch Chí Kiên không kiêu ngạo cũng không tự ti, vừa bảo vệ được mặt mũi của Lôi Lạc lại không làm mất thể diện của mình.

Sắc mặt của Lôi Lạc hơi nguôi lại, cười nói: “Đã như vậy, vậy chờ ngươi có sự nghiệp, công thành danh toại rồi nói.”

Trư Du Tử cũng giảng hòa: “Lạc ca nói đúng lắm. Bây giờ A Kiên mới có được chút thành tựu, nếu tùy tiện nhận hắn làm em nuôi, khó tránh khỏi sẽ tạo áp lực cho hắn. Để hắn phấn đấu thêm vài năm nữa, chờ hắn có tư cách rồi nói sau. Đây cũng là sự khảo nghiệm đối với hắn.”

Lôi Lạc gật đầu. Phong ba này cứ thế mà trôi qua.

Soả Cường, Hồ Tu Dũng, Đại Thanh Hùng đều cảm thấy tiếc thay cho Thạch Chí Kiên.

Trương Cửu Đỉnh thậm chí còn cho rằng đầu óc của tên Thạch Chí Kiên này có vấn đề, bỏ qua một cơ hội phát tài lớn đến như vậy.

Hàn Sâm và Lam Cương nhìn Thạch Chí Kiên, biểu hiện lại càng đăm chiêu.

Nhan Hùng nhìn Thạch Chí Kiên một chút. Lôi Lạc muốn thông qua việc nhận em nuôi để trả hết nợ ân tình. Tiểu tử kia không bị mắc lừa, xem ra Lôi Lạc sẽ phải trả món nợ ân tình đó trong tương lai.

Tám ông chủ cửa hàng cũng nhìn Thạch Chí Kiên, trong lòng tính toán ngày sau phải kết giao với hắn như thế nào.

Còn Saipan, chà, em nuôi là cái gì? Có thể ăn sao?

….

Trên thực tế, ôm chân người quyền quý cũng giống như tán gái.

Khi có một cô nàng nói với ngươi: “Ta vẫn luôn coi ngươi như anh trai của mình.”

Xong đời! Nếu ngươi nhận, ngươi sẽ là anh trai của nàng.

Ôm chân người quyền quý cũng giống như vậy. Ngươi giúp đối phương làm chuyện lớn, đối phương muốn nhận ngươi làm người thân, ngươi nhận hay không nhận? Chỉ cần ngươi nhận, xong đời, ân tình trước đó xóa bỏ, tất cả mọi người là anh em, còn nói nợ nần gì nữa chứ?

Tóm lại, cao thủ chân chính ôm chân người quyền thế và cao thủ tán gái đều không phải dạng liếm chó, phải như gần như xa, lạt mềm buộc chặt. Ngươi không đi đường thường đối với đối phương mà nói sẽ rất đặc biệt.

Người có quyền lực đều có thủ đoạn sâu xa, cho nên hãy cẩn thận khi nhận người thân với bọn hắn.

Sở dĩ Thạch Chí Kiên từ chối Lôi Lạc còn có nguyên nhân lịch sử.

Thạch Chí Kiên biết hướng đi của lịch sử. Tương lai Lôi Lạc sẽ bị “lưu đày”. Mặc dù hắn là nhất đại kiêu hùng, cuối cùng hắn vẫn bị buộc phải rời khỏi Hồng Kông, đồng thời nửa đời sau không được trở về.

Đường đường nam nhi cao bảy thước, có kết cục như vậy, Thạch Chí Kiên thật sự cảm thấy quá thảm.

Thạch Chí Kiên biết nếu hắn kết làm anh em với Lôi Lạc, về sau hắn tuyệt đối sẽ bị liên lụy.

Còn bản thân Lôi Lạc, sở dĩ hắn muốn nhận Lôi Lạc làm em nuôi, đơn giản hắn chỉ muốn chứng minh mình thưởng phạt phân minh, biết nói nghĩa khí, lập tức trả hết món nợ nhân tình mà mình nợ Thạch Chí Kiên.

Ngoài ra, hắn cũng rất thưởng thức năng lực làm việc của Thạch Chí Kiên, muốn cột Thạch Chí Kiên lên cùng một chiến xa. Sau này, những việc mà hắn làm, đương nhiên Thạch Chí Kiên sẽ giúp đỡ miễn phí.

Lôi Lạc tính toán rất tốt nhưng không ngờ Thạch Chí Kiên còn trơn trượt hơn cả cá chạch, hoàn toàn không mắc câu.

Lúc này, mặc dù Thạch Chí Kiên không trở thành em nuôi của Lôi Lạc, nhưng ánh mắt mọi người nhìn hắn đã khác.

Ít nhất trước khi rời đi, bao gồm bốn chánh thanh tra, riêng từng người đều chào tạm biệt Thạch Chí Kiên.

Nhất là Trương Cửu Đỉnh muốn đến đập phá quán. Khi Thạch Chí Kiên nói cho hắn biết chuyện của con hắn đã được xử lý thỏa đáng, biểu hiện của Trương Cửu Đỉnh vô cùng kỳ quái.

Hết chương 127.
Bình Luận (0)
Comment