Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 126 - Chương 126. Lại Một Tiếng Sấm

Chương 126. Lại một tiếng sấm
Chương 126. Lại một tiếng sấm

Lúc này, Nhan Hùng khẩu Phật tâm xà không nhịn được nói: “A Lạc, tất cả mọi người đều bận rộn, vừa họp xong đã vội đến đây chúc mừng bạn của ngươi. Bây giờ hồng bao cũng đã tặng, lời chúc mừng cũng đã nói, chúng ta có thể rời đi hay không?”

Lôi Lạc còn chưa lên tiếng, tâm phúc Trần Tế Cửu đã nói: “Thanh tra Nhan, bây giờ Lạc ca được thăng chức làm tổng thanh tra, không còn cùng cấp với ngươi nữa. Nói một cách chính xác là cấp trên của ngươi. Cho nên, ta hy vọng sau này ngươi xưng hô đừng tùy ý như vậy nữa.”

Mặt Nhan Hùng đỏ lên. Hắn là ai? Là chánh thanh tra Nhan Hùng. Bây giờ ngay cả một tên lâu la cũng dám dạy dỗ hắn.

Nhưng địa thế mạnh hơn người.

Hiện tại Lôi Lạc đã trở thành tổng thanh tra, ép hắn một đầu, hắn không thể không phục.

“Ha ha, thật ngại quá, ta còn chưa nhớ ra, cho nên ta cân nhắc không được chu toàn. Lần sau ta sẽ không như vậy nữa.” Nhan Hùng cố nặn ra nụ cười.

“A Cửu, ai cho ngươi nói chuyện với Nhan gia như vậy? Dù sao hắn cũng là lão tiền bối, chúng ta cần phải tôn trọng hắn.” Lôi Lạc nói xong, đưa tay vỗ vai Nhan Hùng: “Tuyệt đối đừng hù hắn. Nhan gia lớn tuổi rồi, không chịu được bị người ta hù dọa đâu.”

Nhan Hùng giận mà không dám nói gì.

Hàn Sâm và Lam Cương chất chứa oán hận quá nhiều. Cho nên hai người đứng một bên xem kịch.

Lúc này…

Đùng đùng…

Chiêng trống vang trời, pháo hoa vang lên, đội lân sư rồng chuẩn bị múa lân trên sân khấu.

Dựa theo quy củ bản địa của Hồng Kông, trước khi múa lân sẽ điểm mắt lân. Bởi vì lân trước khi múa sẽ trong trạng thái ngủ say. Một người đức cao vọng trọng sẽ dùng bút lông điểm tiểu chu sa cho lân, đánh thức lân, gọi là Tỉnh Sư.

Thạch Chí Kiên vội lên tiếng: “Lạc ca, không biết ngươi có thể hỗ trợ điểm mắt cho lân hay không?”

“Đương nhiên là được rồi.” Lôi Lạc kẹp điếu xì gà, chỉ vào mũi Nhan Hùng: “Cũng không biết thanh tra Nhan có thời gian không nữa?”

Nhan Hùng nào dám nhiều lời, vội cười nói: “Vốn không có thời gian nhưng Lạc ca ngươi nói như vậy, thời gian lập tức có ngay.”

Lôi Lạc gật đầu, quay mặt lại, lúc này mới làm như nhìn thấy Trương Cửu Đỉnh, không khỏi giả bộ kinh ngạc: “Ồ, thì ra là Đỉnh gia cũng có ở đây. Có cần đi cùng hay không?”

Trương Cửu Đỉnh đang một bụng ai oán, thấy Lôi Lạc chủ động mời, lập tức vui vẻ: “Cảm ơn thanh tra Lôi, chúng ta cùng nhau đi.”

Lúc này, cho dù là ai cũng nhìn thấy rõ, Lôi Lạc không biết làm thế nào đột nhiên trở thành tổng thanh tra, ngay cả Nhan Hùng mắt cao hơn trời cũng phải nịnh bợ Lôi Lạc, bọn hắn nào dám đắc tội chứ?

Nhân dịp Lôi Lạc đang điểm mắt cho lân, Nhan Hùng vội bảo tâm phúc Hà Kim Quý và Đấu Kê Cường nhanh chóng đưa tên khốn kiếp Tưởng Khôn đi.

Nếu còn để tên khốn đó ở đây thêm một phút, hắn sẽ nổi bão, hận không thể móc súng giết đối phương.

Trên sân khấu.

Tỉnh sư múa đến vị trí Lôi Lạc đang đứng. Một nữ tử mặc sườn xám lễ nghi màu đỏ đưa lên một cây bút lông và chu sa.

Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, Lôi Lạc cầm lấy bút lông tùy ý chấm hai chấm chu sa lên mắt trái của tỉnh sư, ý nghĩa thịnh vượng, hai chấm vào mắt phải, ý nghĩa tài nguyên rộng tiến, ba chấm vào thiên linh, ý nghĩa tiền đồ như gấm.

Điểm mắt cho lân hoàn tất, Lôi Lạc lấy ra một phong hồng bao đưa vào miệng sư tử, xem như khen thưởng cho người múa lân.

Nghi thức kết thúc, tràng pháo nổ tiếp tục vang lên.

Cùng lúc đó, năm trăm công nhân bên trong nhà máy cùng nhau khởi động những chiếc máy sản xuất mì gói. Từng khối mì ăn liền cũng theo băng chuyền xuất hiện.

Lôi Lạc và mọi người cùng nhau vỗ tay chúc mừng nhà máy Thạch Chí Kiên khai trương thành công. Chờ mọi người im lặng, Lôi Lạc nhìn Thạch Chí Kiên, bỗng nhiên nói: “A Kiên, ta đột nhiên có một ý tưởng…”

Thạch Chí Kiên mỉm cười nói: “Lạc ca có việc gì xin cứ nói.”

Đám người Nhan Hùng cũng nhìn Lôi Lạc, không biết vị tổng thanh tra này muốn nói cái gì.

“Là ta rất thích ngươi, tuổi trẻ tài cao, đồng thời còn rất đẹp trai.” Lôi Lạc giống như nói đùa nhưng giọng điệu lại rất chân thành: “Cho nên ta dự định nhận ngươi làm em nuôi, còn ta làm anh nuôi.”

Oành một tiếng, hiện trường giống như ong vỡ tổ.

Tổng thanh tra Lôi Lạc muốn nhận thân.

Đây là nơi nào?

Hồng Kông.

Người Hồng Kông rất thận trọng trong việc nhận người thân. Có thể được Lôi Lạc vừa mắt, không muốn phát tài cũng khó.

Nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn Thạch Chí Kiên, chờ câu trả lời của hắn.

Đám người Nhan Hùng, Hàn Sâm và Lam Cương cho rằng, chuyện tốt như vậy đốt đèn lồng cũng khó mà tìm, Thạch Chí Kiên nhất định sẽ không từ chối.

Nhưng mà…

Thạch Chí Kiên chỉ mỉm cười một tiếng nói với Lôi Lạc: “Thật ngại quá, Lạc ca. Ta là người rất có tham vọng, không quen làm đàn em của người khác.”

Oành một tiếng.

Tất cả mọi người đều không khỏi kinh hãi.

Hắn, từ chối?

Hết chương 126.
Bình Luận (0)
Comment