“Ha ha, đúng là chỉ có ngươi mà thôi.” Nhan Hùng mỉm cười âm hiểm. Hắn xem như hiểu ra, Lôi Lạc có thể có được ngày hôm nay, tất cả đều nhờ tên Bì Đặc Kiên này. Uổng công cho lúc trước mắt của hắn bị mù.
Ngay sau đó, Hàn Sâm và Lam Cương cũng tiến lên bắt tay Thạch Chí Kiên. Thạch Chí Kiên chỉ tuỳ ý trò chuyện vài câu rồi quay sang nói với Nhan Hùng: “A, thanh tra Nhan, nơi này có một người mà không biết ngươi có quen không? Nghe nói là con nuôi của ngươi.”
Nhan Hùng đương nhiên đã nhìn thấy Tưởng Khôn đang giống như chày gỗ đứng đó, hận không thể cho người khiêng đối phương đi, nhưng Thạch Chí Kiên lại kéo chủ đề về chuyện này.
“Đúng rồi, thanh tra Nhan, người kia có phải là con nuôi của ngươi không? Hắn đến đây làm gì nhỉ?” Lôi Lạc kẹp điếu xì gà chỉ vào Tưởng Khôn, phun ra một làn khói về phía Nhan Hùng.
Lôi Lạc là người gì chứ? Hắn đã biết rõ chuyện gì xảy ra. Dù sao, dùng trận thế này đến chúc mừng người khác khai trương, bốn chánh thanh tra bọn hắn trước đây cũng làm không ít.
Mí mắt Nhan Hùng nhảy lên. Bây giờ Lôi Lạc vừa lên chức, đang lo không có cơ hội nắm thóp của hắn, lúc này tên Tưởng Khôn chết tiệt lại xuất hiện.
Nhan Hùng ngay cả suy nghĩ muốn đạp chết Tưởng Khôn cũng có, nhưng trên mặt chỉ có thể mỉm cười làm lành: “Ồ, thì ra Khôn tử cũng có ở đây sao? Đúng là trùng hợp.”
Lúc này, Tưởng Khôn còn đang hoá đá bỗng nhiên bị lời nói của Nhan Hùng đánh thức. Hắn nghĩ đến lời của Thạch Chí Kiên trước đó, bật thốt: “Ba trăm nghìn.”
Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Nhan gia bớt giận. Khôn tử của ngươi là người rất có hiếu với ngươi. Hắn nghe nói ta khai trương nhà máy, trong khi ngươi và Lạc ca là bạn tốt với nhau. Cho nên hắn đã bỏ ra ba trăm nghìn làm quà. Tiền nhiều quá, ta không có ý định nhận. Nhưng bây giờ ta thấy tinh thần của Nhan gia phấn chấn như vậy, nếu ta mà không nhận, lại có chút không được rộng lượng cho lắm.”
Lôi Lạc thừa cơ phối hợp: “Thật sao? Nhan gia, đứa con nuôi này của ngươi thật hiếu thuận, nhưng hắn chỉ là một thanh tra nho nhỏ, đoán chừng không bỏ ra nổi nhiều tiền như thế. Nếu Nhan gia đã là cha nuôi, chi bằng ngươi thay hắn bỏ ra ba trăm nghìn đi.”
“Cái gì?” Nhan Hùng mở to mắt, há to mồm.
“Thế nào, Nhan gia ngươi không đồng ý?” Lôi Lạc ngậm điếu xì gà, trong mắt hiện lên vẻ dữ tợn.
Nhan Hùng vội khoát tay nói: “Làm gì có chuyện đó? Có thể chúc mừng ông chủ Thạch khai trương, ta thật sự rất vui vẻ.”
Lôi Lạc phun ra một ngụm khói: “Ngươi vui vẻ là tốt rồi.” Hắn quay sang nói với Hàn Sâm và Lam Cương: “Hai người các ngươi cũng đừng đứng xem náo nhiệt nữa. Nếu Nhan gia đã bỏ ra ba trăm nghìn làm quà, các ngươi cũng phải bỏ ra ít nhất một trăm nghìn, hai trăm nghìn mới phải chứ.”
“Mẹ kiếp!”
Hàn Sâm, Lam Cương mắt trợn tròn.
Bọn hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến mình lại bị kéo vào như vậy.
Nhan Hùng tặng ba trăm nghìn.
Hàn Sâm một trăm nghìn.
Lam Cương một trăm nghìn.
Lúc này, Hàn Sâm và Lam Cương đều hận chết Nhan Hùng, còn Nhan Hùng thì hận chết Tưởng Khôn. Gương mặt Tưởng Khôn tái nhợt, mồ hôi đầm đìa. Hắn biết mình lần này không những bị Thạch Chí Kiên chơi chết mà còn bị Nhan Hùng đánh chết.
Động một chút là mấy trăm nghìn, không phải là con số nhỏ. Ai cũng không mang theo nhiều tiền mặt trên người như vậy. Thạch Chí Kiên cũng dễ nói chuyện, viết chi phiếu cũng được. Dù sao giám đốc ngân hàng Standard Chartered Saipan cũng có mặt ở đây, có thể giải quyết ngay lúc này.
Không ngờ Saipan lại mang theo rất nhiều loại giấy tờ. Đối với Saipan “ái cương kính nghiệp” như vậy, đám người Nhan Hùng thật sự bó tay.
“Thạch tiên sinh đúng không? Ta đến vội quá không chuẩn bị quà. Đây là chi phiếu ba trăm nghìn, xem như chút tấm lòng của ta.” Nhan Hùng đưa chi phiếu cho Thạch Chí Kiên, tim như muốn chảy máu.
Có tiền ngu sao mà không nhận. Lúc này, Thạch Chí Kiên nhận chi phiếu giống như nhận hồng bao, vẫn không quên nói với Nhan Hùng một câu: “Cảm ơn.”
Tiếp theo là Hắc Diện Thần Hàn Sâm. Hàn Sâm lấy ra một tấm chi phiếu một trăm nghìn làm hồng bao đưa cho Thạch Chí Kiên mừng ngày khai trương.
Thiết Đầu Lam Cương không may mắn được như vậy. Bình thường hắn thích tiêu xài, trên người không giữ được tiền. Đừng nói một trăm nghìn, ngay cả mười nghìn còn không có. Rơi vào đường cùng, hắn đành phải viết một tấm chi phiếu cho Thạch Chí Kiên, kín đáo đưa cho đối phương: “Lần đầu gặp mặt, có chút thất lễ. Nửa năm sau ta sẽ đưa đủ.”
Thạch Chí Kiên cười nói: “Trả hay không trả không quan trọng, khi nào rảnh cùng nhau uống nước nhé.”
Lam Cương vỗ tay cười to: “Nói hay lắm, rất hợp khẩu vị của ta. Ngươi tên A Kiên đúng không? Ta tên Lam Cương, sau này ngươi cứ gọi ta là Cương ca. Nếu ngươi đến vịnh Đồng La, ta sẽ bảo kê cho ngươi.”
Lôi Lạc thấy đám người Nhan Hùng đã tặng hồng bao xong, lúc này mới nháy mắt với gã mập bên cạnh.
Gã mập dáng người không mấy ấn tượng, dưới nách kẹp cặp công văn màu đen. Hắn thấy Lôi Lạc nháy mắt, lập tức cười hì hì bước ra, lấy một hồng bao bên trong cặp công văn đưa cho Thạch Chí Kiên: “Một trăm nghìn. Đây là tâm ý của Lạc ca, ngươi hãy nhận lấy.”
Thạch Chí Kiên nhìn thoáng qua Lôi Lạc: “Cảm ơn Lạc ca, ngươi có lòng rồi.”
Lôi Lạc ngậm điếu xì gà, chỉ mỉm cười không nói.
Gã mập tiến đến bên tai Thạch Chí Kiên, nói nhỏ: “Ngươi còn chưa khai trương, sáu trăm nghìn đã đến tay. Lạc ca nói, chẳng những ngươi thông minh mà còn rất đẹp trai. Lần này hắn thưởng cho ngươi.”
“Còn nữa, ta tên Trư Du Tử đi theo Lạc ca, sau này xin chiếu cố nhiều hơn.” Nói xong, hắn nháy mắt với Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên nghe xong, lập tức nhìn sang Lôi Lạc.
Lôi Lạc chỉ khẽ gật đầu, không nói thêm câu nào.