Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 124 - Chương 124. Dạy Ngươi Làm Người

Chương 124. Dạy ngươi làm người
Chương 124. Dạy ngươi làm người

“Chuyện gì vậy? Tổng thanh tra là cái quái gì?” Tưởng Khôn cầm súng choáng váng ngay tại chỗ.

“Trên đời này không có cái gì là không thể.” Thạch Chí Kiên xích lại gần Tưởng Khôn, nhẹ nhàng đè khẩu súng của đối phương xuống, ghé sát lỗ tai của hắn: “Nói đúng ra Lôi Lạc lên chức, trở thành tổng thanh tra. Còn cha nuôi Nhan Hùng mà ngươi dựa dẫm chỉ có thể làm đàn em của hắn.”

“Nói cách khác…” Thạch Chí Kiên dùng bàn tay vỗ thật mạnh vào mặt Tưởng Khôn: “Bây giờ, ngươi trong mắt ta chỉ là một con rệp. Không, ngay cả một con rệp cũng không bằng. Chỉ là một con kiến mà ta có thể tiện tay bóp chết.”

Khoé miệng Tưởng Khôn co giật.

“Thật nhàm chán, vốn tưởng rằng ngươi sẽ có bản lĩnh nào lớn hơn. Ta còn đang chờ mong ngươi thật nhiều, không ngờ nhanh như vậy đã diễn xong. Tên khốn vô pháp vô thiên ngươi đã bị đánh về nguyên hình.” Giọng điệu của Thạch Chí Kiên trở nên lười biếng.

Toàn thân Tưởng Khôn run rẩy.

Những lời này của Thạch Chí Kiên chẳng những đả kích tâm lý của hắn, lại càng sỉ nhục nhân cách của hắn.

“Bây giờ ngươi vểnh tai lên mà nghe cho rõ ràng, để ta dạy cho ngươi cách làm người. Ba trăm nghìn mua cái mạng của ngươi.” Giọng điệu của Thạch Chí Kiên đột nhiên trở nên tàn nhẫn: “Bỏ ra thì đi, bỏ không ra thì chết.”

Lúc này, xe của Lôi Lạc và những người khác đã đậu thành hàng dài.

Những người bị Tưởng Khôn hù doạ không dám khua chiêng gõ trống nhìn thấy trận thế như vậy, lúc này ai cũng ra sức đánh.

Soả Cường không ngốc, vội vàng cầm lấy dây pháo dài nhất, bắt đầu đốt pháo.

Lập tức, hiện trường đang giương cung bạt kiếm trở lại không khí vui mừng.

Những thôn dân xem náo nhiệt, còn có khách quý đến chúc mừng khai trương, tất cả đều xúm lại.

Đám cảnh sát đang cầm súng hùng hổ nhanh như chớp tự động xếp thành hai hàng, nhường ra một đường hành lang. Người nào cũng ưỡn ngực hõm bụng giống như đội nghi trượng.

Đám cấp dưới xuống xe trước, nhanh chóng mở cửa cho từng chiếc xe.

Lôi Lạc là người bước xuống đầu tiên. Giày da của hắn giẫm xuống đất, bộ vest phẳng phiu, tóc chải ngược, miệng ngậm điếu xì gà lớn, tư thái kiêu ngạo quét mắt nhìn xung quanh.

Người xuống xe tiếp theo là khẩu Phật tâm xà Nhan Hùng, khoảng bốn mươi tuổi, cũng mặc bộ vest thẳng thớm, mũi sư miệng rộng, ánh mắt hình tam giác phát sáng, gương mặt lúc nào cũng nở nụ cười nhưng lại khiến lòng người run lên.

Tiếp theo nữa là Hắc Diện Thần Hàn Sâm. Hắn ăn mặc chỉnh tề, gương mặt hình chữ quốc, mày rậm mắt to, nhìn rất uy phong.

Cuối cùng nhất là Thiết Đầu Lam Cương, cùng lắm cũng chỉ khoảng ba mươi, là người trẻ tuổi nhất trong bốn chánh thanh tra. Hắn ăn mặc khá tuỳ tiện, chỉ khoác một chiếc áo jacket, bên hông đeo còng tay, miệng ngậm điếu thuốc, rất có phong phạm của một cao bồi miền Tây.

Lôi Lạc.

Nhan Hùng.

Hàn Sâm.

Lam Cương,

Bất cứ người nào trong bốn chánh thanh tra của Hồng Kông xuất hiện, dậm chân một cái cũng có thể khiến mặt đất chấn động. Bây giờ bốn người cùng lúc xuất hiện trước cổng nhà máy của Thạch Chí Kiên.

“Thanh tra Lôi, tại sao ngươi lại đến đây?”

Trương Cửu Đỉnh nhìn thấy bốn chánh thanh tra vừa xuất hiện, mặc kệ vừa rồi hắn mới bị tên khốn Tưởng Khôn làm nhục, vội mang theo đàn em nghênh đón Lôi Lạc, gương mặt tràn đầy hưng phấn.

Tám ông chủ cửa hàng cung ứng lấy Tất Phát Đạt dẫn đầu thấy thời cơ khó có được, cũng vội vàng đi theo đằng sau tham gia náo nhiệt.

Chỉ có Saipan là không động đậy. Hắn và Lôi Lạc là bạn, có đôi khi chỉ một ánh mắt một cái gật đầu cũng xem như chào hỏi rồi.

Lôi Lạc nghe tiếng, lập tức nhìn sang bên này rồi đi tới.

Trong lòng Trương Cửu Đỉnh cảm thấy vui vẻ, đưa tay chuẩn bị bắt tay với Lôi Lạc.

Nhưng Lôi Lạc lại đi lướt qua hắn, làm như không thấy, chủ động bắt tay với Thạch Chí Kiên đằng sau Trương Cửu Đỉnh: “A Kiên, ta đến đây để chúc mừng ngươi khai trương nhà máy.”

Trương Cửu Đỉnh không khỏi cảm thấy vô cùng xấu hổ. Đám người đi theo đằng sau hắn cũng lúng túng không thôi.

Tám ông chủ cửa hàng cung ứng thấy thế, không khỏi lau mồ hôi, trong lòng tự nhủ cũng may lúc nãy mình không xúc động quá.

“Lạc ca khách sáo rồi, ngươi đến chúc mừng, nơi này lập tức nhà tranh rực rỡ.”

“Ha ha, A Kiên, ngươi đúng là biết nói chuyện. Nào, để ta giới thiệu cho ngươi một chút.” Lôi Lạc kéo Thạch Chí Kiên đến giới thiệu với đám người Nhan Hùng: “Tất cả mọi người làm quen với nhau một chút. Đây là bạn của ta, Thạch Chí Kiên. Hôm nay là ngày hắn khai trương nhà máy, có phải mọi người nên cùng nhau chúc mừng hay không?”

Khi Lôi Lạc nói câu này, hắn liếc nhìn ba người Nhan Hùng bằng ánh mắt đầy ý vị.

Nhan Hùng, Hàn Sâm và Lam Cương vội vàng lên tiếng: “Đương nhiên rồi. Nếu hắn là bạn của Lạc ca, hiển nhiên cũng là bạn của chúng ta.”

Là chánh thanh tra nổi tiếng ngang ngửa Lôi Lạc, Nhan Hùng muốn thể hiện một chút. Hắn tiến lên nhìn thoáng qua Thạch Chí Kiên, khoé mắt không nhịn được co quắp mấy lần, lập tức ngoài cười nhưng trong không cười bắt tay Thạch Chí Kiên: “Đúng rồi, ta nhìn thấy ngươi rất quen. Ngươi không phải là đại luật sư Bì Đặc Kiên gì đó sao? Thế nào, hiện tại luật sư khó làm mà chuyển sang mở nhà máy à?”

Thạch Chí Kiên không hề xấu hổ nắm tay Nhan Hùng thật chặt: “Có nhiều nghề mà, cũng là vì cuộc sống. Luật sư không làm được thì phải chuyển sang bán mì thôi.”

Hết chương 124.
Bình Luận (0)
Comment