“Ta không có kể chuyện cười, ta đang nói thật. Không tin ngươi cứ việc đến gần một chút, ta không có vấn đề gì đâu. A đúng rồi, ngươi có biết ai tên Long ca không?” Thạch Chí Kiên đột nhiên hỏi.
“Long ca nào?” Tưởng Khôn cảm thấy đầu óc của Thạch Chí Kiên có bệnh.
“Long ca của Côn Sơn đấy. Hắn rất sắc bén, phách lối cuồng vọng giống như ngươi. Động một chút không rút súng thì rút dao, nhưng cuối cùng kết quả lại rất thảm.”
Tưởng Khôn nổi giận, ngay sau đó lại bật cười, đưa tay chỉ vào Thạch Chí Kiên: “Ngươi đang chọc giận ta đúng không? Ta biết tên khốn ngươi không có ý tốt. Ta sẽ không tùy tiện bị ngươi chọc giận như vậy đâu.”
Đỉnh gia bên cạnh nhìn thấy, lập tức nói với Đại Thanh Hùng: “Đây là Kiên ca mà các ngươi sùng bái không thôi đấy sao? Ngay cả đám phán cũng không biết, hắn làm được cái quái gì thế.”
Đại Thanh Hùng không lên tiếng.
Đỉnh gia chỉnh lại cổ áo: “Ta nói cho ngươi biết, mấy chuyện này phải cần lão giang hồ như chúng ta ra sân. Ngươi hãy học tập một chút.”
Nói xong, Đỉnh gia bước về phía Tưởng Khôn, nở nụ cười của kẻ giang hồ già đời, ôm quyền nói: “Ta là Hồng Nghĩa Hải Trương…”
Ba chữ Trương Cửu Đỉnh còn chưa kịp nói ra, Tưởng Khôn đã chỉ tay vào mũi của hắn: “Lão già chết tiệt kia, chỗ này nào có phần cho ngươi nói chuyện? Cút sang một bên.”
Gương mặt Trương Cửu Đỉnh đỏ bừng. Hắn không ngờ người trẻ tuổi bây giờ nói năng không lễ phép như vậy, nào có ai mở miệng là mắng người khác? Dựa theo quy củ giang hồ, mọi người tìm hiểu tên họ của nhau, ước lượng phân lượng một chút, không thể vừa mới vào sân đã chửi ông bà tổ tiên người ta.
“Cái này… lẽ nào lại như vậy? Lẽ nào lại như vậy?” Trương Cửu Đỉnh giận dữ, muốn tiến lên liều mạng với Tưởng Khôn, cũng may hắn bị Đại Thanh Hùng kéo lại: “Đỉnh gia bớt giận, trong tay đối phương có súng.”
“Hắn dám bắn ta sao? Trương Cửu Đỉnh ta tung hoành giang hồ mấy chục năm, có bao giờ biết sợ ai chứ?” Đỉnh gia vừa giãy dụa vừa lùi lại, nhường lại chiến trường cho Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên nhìn thấy rõ, không khỏi bội phục. Không hổ danh là lão giang hồ, sống lâu như thế là có lý do.
Tưởng Khôn hiển nhiên đã mất kiên nhẫn, giơ thẳng khẩu súng lên trời bắn liền ba phát.
Đỉnh gia không nói nữa.
Người chung quanh đều kinh hãi.
Mặc kệ Hồ Tu Dũng, Đại Thanh Hùng hay Sỏa Cường, Saipan và tám ông chủ, giờ phút này tất cả đều nhìn ra được Tưởng Khôn chính là tên điên.
Tưởng Khôn phách lối thổi họng súng, đầu súng chuyển sang hướng Thạch Chí Kiên: “Lão tử không có thời gian dông dài với ngươi. Tối hôm qua ta có nói ngươi bỏ ra một trăm nghìn. Bằng không, ta sẽ cho ngươi một vinh hoa phú quý.”
Thạch Chí Kiên duỗi ngón tay đẩy nhẹ họng súng sang một bên: “Ngươi nói bao nhiêu? Một trăm nghìn? Một trăm nghìn có phải quá ít rồi không? Tối thiểu cũng phải hai trăm nghìn mới được.”
Đại Thanh Hùng bên cạnh đột nhiên run lên. Tại sao hắn lại có cảm giác quen thuộc nhỉ?
Ngày đó, tại trường đua ngựa.
Ngày đó hắn cũng hung thần ác sát giống như Tưởng Khôn.
Ngày đó, Thạch Chí Kiên cũng rất ung dung, còn cười ha hả.
Tưởng Khôn hơi ngẩn ra, còn tưởng rằng Thạch Chí Kiên bị dọa đến sợ vỡ mật, không khỏi nở nụ cười âm hiểm: “Tính ra tên khốn ngươi cũng biết điều đấy. Mặc dù ta rất tức giận nhưng nếu ngươi muốn bỏ ra hai trăm nghìn…”
“Thật ngại quá, ngươi nói sai rồi, không phải ta cho ngươi mà là ngươi cho ta.”
“Cái gì?” Tưởng Khôn một lần nữa sửng sốt, hoài nghi không biết mình có nghe nhầm hay không.
Đám cảnh sát bên cạnh cũng kinh ngạc, tiếp theo tất cả đều cười ha hả, nhìn Thạch Chí Kiên giống như nhìn kẻ ngu.
Khóe miệng Tưởng Khôn co giật, chỉ họng súng vào mũi Thạch Chí Kiên: “Ta có nghe lầm hay không? Vừa nãy ngươi nói cái gì? Ta đến thu nợ, ngươi lại bảo ta đưa tiền cho ngươi?”
Thạch Chí Kiên dùng khăn giấy lau cái mũi, giọng nói không được rõ ràng: “Ngươi không nghe nhầm đâu. Trước khi ta ném mảnh giấy này xuống đất, ngươi tốt nhất nên bỏ hai trăm nghìn ra đây.”
“Bỏ cái đầu ngươi đấy. Ngươi có tin bây giờ ta một phát súng bắn nổ đầu của ngươi hay không?”
Không đợi Tưởng Khôn nói hết câu, đã nghe có người hô: “Tổng thanh tra Lôi Lạc, cùng với cấp dưới là thanh tra Nhan Hùng, thanh tra Hàn Sâm, thanh tra Lam Cương đến chúc mừng Thạch Chí Kiên tiên sinh khai trương nhà máy.”
Thoáng chốc, toàn trường tĩnh mịch.
Bốn đại thanh tra tập trung đầy đủ chúc mừng Thạch Chí Kiên khai trương nhà máy?
Đám người Trương Cửu Đỉnh, Tất Phát Đạt nhất thời mở to mắt, cảm thấy ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Còn đám cảnh sát và đám thanh tra mặc thường phục đều há mồm kinh ngạc, người nào cũng nhìn nhau.
Lúc này, Tưởng Khôn đang cầm súng chỉ vào đầu của Thạch Chí Kiên lại càng kinh ngạc hơn.
Thạch Chí Kiên vò mảnh giấy thành một cục rồi ném xuống đất.
“Hiện tại, ba trăm nghìn.”