Trong lúc Đỉnh gia đang suy nghĩ làm cách nào phá đám, từ đó một lần nữa đoạt lại Hồng Nghĩa Hải, chỉ thấy bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.
Đại Thanh Hùng xông vào nói với Thạch Chí Kiên: “Không xong rồi, Kiên ca, có người đến đập phá quán.”
Thạch Chí Kiên còn chưa kịp phản ứng, Trương Cửu Đỉnh đã giật mình.
Mẹ kiếp, ngay cả việc đập phá quán cũng có người đoạt trước?
Nhất định phải ra xem một chút.
Cổng chính nhà máy.
Khói bụi bốc lên.
Tám chiếc xe tải quân sự lớn lao tới!
Tám chiếc xe đậu trước nhà máy, kêu cạch cạch, một nhóm lớn cảnh sát mặc đồng phục đột nhiên xuống xe, người nào cũng cầm súng có trang bị đạn sẵn, nhìn chằm chằm vào nhà máy.
Những người xung quanh đang xem náo nhiệt đều sợ hãi.
“Chuyện gì đã xảy ra thế?”
“Chuyện gì xảy ra thế?”
Là bảo vệ nhà máy, Hồ Tu Dũng biết chuyện gì xảy ra. Hắn nghiến răng dẫn anh em nghênh đón.
Sỏa Cường bị đội hình của đối phương làm cho sợ hãi, choáng váng tại chỗ.
Hồ Tu Dũng lập tức mắng to: “Sỏa Cường, ngươi đứng thất thần ra đó làm gì?”
Sỏa Cường vội vàng tiến lên, miệng nói: “Dũng ca, có phải đám người đêm hôm qua hay không?”
Hồ Tu Dũng không trả lời nhưng đám người Miêu Thỉ Cường đã dàn sẵn trận địa đón quân địch.
Trần Kim Long và Trần Kim Hổ nhìn nhau, cùng theo sát.
Có khoảng tám mươi cảnh sát. Xem ra tất cả đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, không hề e sợ khi đối mặt với đám người Hồ Tu Dũng, Sỏa Cường, còn có Trần Kim Long và Trần Kim Hổ.
Trong lúc hai bên đang giằng co, một chiếc xe jeep màu xanh lá cây chậm rãi chạy tới, mọi người đều bị thu hút bởi chiếc xe.
Chỉ thấy chiếc xe jeep dừng trước nhà máy. Đầu tiên là ba thanh tra mặc thường phục bước xuống. Trong đó tên gia hỏa tên Đại Nhãn Quang trông rất chảnh kéo quần lên. Lúc này hắn mới xoay người nói vào trong xe: “Khôn ca, ngươi có thể xuống rồi.”
Một nam nhân kiêu ngạo từ trên xe nhảy xuống, đeo kính râm, mặc thường phục, bên hông mang theo khẩu súng lục ổ quay Cobra mà chỉ có thanh tra mới có tư cách được mang theo.
Tưởng Khôn hai tay chống nạnh, khóe miệng nhếch lên nụ cười khinh miệt. “Tên khốn Thạch Chí Kiên đâu rồi?”
“Nếu ngươi còn chưa ra đây, bây giờ ta sẽ…”
Đại Nhãn Quang còn chưa nói hết lời, Tưởng Khôn đã rút khẩu súng lục mang bên hông bắn một phát lên trời.
Thoáng chốc, toàn trường yên tĩnh lại.
Tiếng chuông, tiếng trống, tiếng pháo nổ, còn có tiếng ồn ào đột nhiên biến mất.
Tưởng Khôn phun một bãi nước bọt xuống đất, dùng họng súng đẩy cặp kính râm lên, miệng nói: “Có cần phải phiền phức như vậy không? Tối hôm qua ta đã dạy ngươi rồi, rất nhiều chuyện chỉ cần một viên đạn là có thể giải quyết xong.”
Đám người Đại Nhãn Quang câm như hến.
Mặc dù bọn hắn đều là cảnh sát, nhưng nào vô pháp vô thiên như Tưởng Khôn? Nghĩ lại, ai bảo người ta có một cha nuôi tốt chứ.
Quả nhiên, một phát đạn này của Tưởng Khôn đã gọi Thạch Chí Kiên ra.
Khi Thạch Chí Kiên cùng với Đỉnh gia, Saipan, còn có tám ông chủ cửa hàng xuất hiện ở cổng chính, Tưởng Khôn đã không còn kiên nhẫn. Hắn chỉ vào Thạch Chí Kiên, ngoắc ngoắc ngón tay với hắn.
Thạch Chí Kiên bước lại.
Đại Thanh Hùng chuẩn bị đi theo nhưng bị Đỉnh gia kéo lại: “Ngươi đi đâu?”
“Trợ trận.”
“Trợ trận cái quỷ.” Đỉnh gia khó chịu nói: “Ngươi không phải nói hắn rất uy phong sao? Hôm nay chúng ta xem hắn có bao nhiêu uy phong.”
Đại Thanh Hùng nhìn Saipan, còn có đám người Tất Phát Đạt. Đám gia hỏa này đều là người thành tinh. Bọn hắn nhìn thấy người đến gây sự là cảnh sát, không phải băng đảng giang hồ, người nào cũng bo bo giữ mình. Thậm chí có người còn chế giễu, ai bảo Thạch Chí Kiên còn trẻ mà phát triển nhanh đến như vậy.
Thạch Chí Kiên không chút hoang mang bước đến trước mặt Tưởng Khôn, nở nụ cười, không hề căng thẳng hay sợ hãi chút nào.
Thái độ của Thạch Chí Kiên như vậy khiến Tưởng Khôn rất khó chịu.
Tưởng Khôn thậm chí nhiều lần còn tưởng tượng hình ảnh Thạch Chí Kiên bị hắn dọa đến đái ra quần, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nhưng lần nào gặp Thạch Chí Kiên, hắn cũng nhìn thấy thái độ bình tĩnh của đối phương.
Tưởng Khôn tháo kính râm xuống, tiện tay ném cho Đại Nhãn Quang.
Đại Nhãn Quang vội đưa tay chộp lấy, sợ nó bị rơi xuống đất.
Tưởng Khôn chỉ vào mũi của Thạch Chí Kiên: “Tên khốn ngươi có biết ta không ưa gì ngươi không?” Hắn giang tay ra: “Nói thật, ngươi có tư cách gì mà so với ta? Ngươi chẳng là gì cả, chẳng qua chỉ là một thanh củi mục bị đá khỏi đồn cảnh sát mà thôi.”
Thạch Chí Kiên mỉm cười, chậm rãi móc một tờ khăn giấy từ trong túi ra, đưa lên lau lau cái mũi: “Thật ngại quá, ta bị cảm mạo. Ngươi tốt nhất đừng đứng gần ta như vậy, rất dễ bị lây.”
Tưởng Khôn có cảm giác giống như một quyền đánh vào đệm bông, khóe mắt co quắp: “Đến lúc này rồi mà ngươi còn có tư cách kể chuyện cười với ta?”