Thạch Chí Kiên và mọi người cùng nhau nhìn lại, chỉ thấy một nam nhân nước ngoài tóc vàng mắt xanh bước xuống xe, xách theo một giỏ quà, khoảng cách thật xa đã lên tiếng chúc mừng Thạch Chí Kiên: “Chúc mừng ngươi, Thạch thân mến. Chúc mừng nhà máy của ngươi khai trương đại cát.”
Là giám đốc ngân hàng Standard Chartered, Saipan.
Nếu nói tám ông chủ cung cấp hàng hóa là nhân tinh trong kinh doanh, vậy Saipan chính là quỷ tinh trên phương diện tài chính.
Lần này sở dĩ Saipan chịu đến cổ vũ cho Thạch Chí Kiên, nói trắng là nể mặt lần trước Thạch Chí Kiên hối lộ hắn một trăm nghìn đô la Hồng Kông. Dựa theo cách nói của người Hoa thì là có qua có lại.
Việc Saipan xuất hiện khiến cho tám ông chủ cửa hàng cung ứng đều ngây ra. Bọn hắn làm ăn lớn, khó tránh khỏi có liên quan đến ngân hàng. Vì thế bọn hắn cực kỳ quen thuộc với Saipan.
Lão Saipan rất ít khi chủ động kết giao với người Hoa, trừ phi người Hoa này cực kỳ quan trọng đối với hắn hoặc được hắn cực kỳ coi trọng.
Hiện tại Saipan đến chức mừng Thạch Chí Kiên khai trương, điều này không khỏi khiến cho tám ông chủ cửa hàng cung ứng phải lau mắt mà nhìn.
“Thạch thân mến, ta vốn muốn tặng ngươi hoa tươi nhưng nhập gia thì tùy tục. Nghe nói giỏ trái cây ngụ ý rất tốt, cát tường như ý, đại cát đại lợi.” Saipan nói xong, nhét giỏi trái cây trong tay cho Thạch Chí Kiên: “Người Trung Quốc của các ngươi có câu nói, lễ nhẹ nhưng tình nặng, mong rằng ngươi bỏ qua cho.”
“Nào có, Saipan ngươi nể mặt ta như vậy, ta vui còn không kịp nữa là.” Thạch Chí Kiên tiếp nhận giỏ quà, sau đó đưa cho Sỏa Cường bên cạnh.
Thạch Chí Kiên vừa sắp xếp cho Saipan ngồi bàn tiệc bên cạnh tám ông chủ cửa hàng cung ứng, chỉ thấy Đại Thanh Hùng cả kinh nói: “Đỉnh gia đến rồi.”
Nói thật, Thạch Chí Kiên gửi thiếp mời cho Đỉnh gia cũng chỉ vì nể mặt hai người đã từng có sự hợp tác.
Nếu Đỉnh gia không đến cũng không sao. Thạch Chí Kiên chẳng trông cậy đối phương gia tăng thể diện cho mình.
Ngược lại, nếu Đỉnh gia đến lại có chút xấu hổ. Dù sao, bây giờ đám người Hồng Nghĩa Hải đi theo Thạch Chí Kiên kiếm cơm. Chẳng những Đại Thanh Hùng trở thành cấp dưới của Thạch Chí Kiên, những người khác của Hồng Nghĩa Hải còn làm công cho nhà máy của hắn. Những người làm ở bến tàu, xe kéo nghiễm nhiên xem Thạch Chí Kiên là lão đại. Đỉnh gia lúc nào cũng keo kiệt đánh mất hết lòng người. Hiện tại, người của Hồng Nghĩa Hải chỉ biết Thạch Chí Kiên chứ không biết Trương Cửu Đỉnh.
Vì thế, Đại Thanh Hùng cho rằng, Đỉnh gia không đến thì tốt hơn, nếu đến chẳng khác nào đập phá quán.
Sự thật đúng là như vậy. Hôm nay, Trương Cửu Đỉnh đến với mục đích đập phá quán, tối thiếu nhất cũng muốn thông báo cho tất cả mọi người, Trương Cửu Đỉnh hắn mới là lão đại của Hồng Nghĩa Hải. Chỉ cần một ngày hắn còn, Hồng Nghĩa Hải vĩnh viễn vẫn là họ Trương.
Mặc dù Hồng Nghĩa Hải không sánh bằng bốn băng nhóm lớn ở Hương Giang, nhưng cũng xếp hạng đầu trên giang hồ. Vì thế, khi Trương Cửu Đỉnh xuất hiện, hiện trường vẫn ồn ào một chút.
Trương Cửu Đỉnh mặc áo choàng dài màu đen, miệng ngậm tẩu thuốc phỉ thúy, tư thái kiêu ngạo.
Đi theo bên cạnh hắn là tâm phúc Cẩu Tử Ba, còn có bảy tám hán tử của Hồng Nghĩa Hải.
Mọi người vây quanh Trương Cửu Đỉnh bước đến nơi này.
Đỉnh gia còn chưa đi đến trước mặt Thạch Chí Kiên, Đại Thanh Hùng đã từ bên cạnh Thạch Chí Kiên chạy đến nghênh đón Trương Cửu Đỉnh.
“Đỉnh gia, tại sao lão nhân gia ngươi lại đến đây?” Đại Thanh Hùng cung kính hỏi.
Người của thời đại này rất coi trọng nghĩa khí cũng như quy củ giang hồ. Một ngày là lão đại, cả đời là lão đại.
Trương Cửu Đỉnh ngậm tẩu thuốc phỉ thúy, nheo mắt nhìn Đại Thanh Hùng, âm dương quái khí nói: Ngươi là tên quỷ nào thế?”
“A, ta là Đại Thanh Hùng đây.”
“Ồ, Đại Thanh Hùng? Ta thiếu chút nữa nhận không ra. Bây giờ ngươi cũng học theo người tây mặc vest thắt cà vạt, trở thành chó hình người.”
“Đỉnh gia nói thì cứ nói, nhưng A Hùng ta vẫn không thay đổi.”
“Không thay đổi? Khả năng ngươi thay không phải quần áo mà là trái tim của ngươi.”
Đại Thanh Hùng nghe ra được mùi vị không đúng: “Đỉnh gia, giữa chúng ta có lẽ đã có sự hiểu lầm. Ta vẫn luôn trung thành với ngươi.”
“Trung thành?” Trương Cửu Đỉnh mỉm cười, đưa tay lấy tẩu thuốc phỉ thúy xuống, sau đó phả ra một ngụm khói về phía Đại Thanh Hùng: “Tim của ngươi thì trung nhưng bất trung lại giấu trong bụng của ngươi đấy, ngươi có biết không?”
Đại Thanh Hùng không ngờ Đỉnh gia lại cay nghiệt như vậy, không xuống đài được, cũng may lúc này Thạch Chí Kiên ra mặt mời Đỉnh gia ngồi xuống ghế khách quý, sau đó nháy mắt với Đại Thanh Hùng và Hồ Tu Dũng bước ra đằng trước nghênh đón khách quý.
Trương Cửu Đỉnh kiêu ngạo đi theo Thạch Chí Kiên đến chỗ khách quý.
Đến ghế khách quý, tám ông chủ cửa hàng cung ứng nhìn thấy Trương Cửu Đỉnh, tất cả đều lập tức đứng dậy nhường chỗ, chắp tay chào hỏi. Chỉ có Saipan là nhếch miệng cười một cái với Trương Cửu Đỉnh, ngay cả mông cũng không thèm nhấc.
Trương Cửu Đỉnh hừ một tiếng. Quỷ Tây Dương chính là quỷ Tây Dương, nào hiểu được cấp bậc lễ nghĩa của người Hoa ta chứ.
Trương Cửu Đỉnh đã ôm mục đích đến quậy phá, đương nhiên cũng muốn quan sát hoàn cảnh trước một chút. Trước đó, hắn nghe Đại Thanh Hùng nói Thạch Chí Kiên quen với tam thiếu gia của Từ gia, còn có chánh thanh tra Lôi Lạc. Nhưng từ chỗ khách quý nhìn thấy, cái gì Từ tam thiếu, cái gì Lôi Lạc, ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy.
Trong lòng Đỉnh gia nắm chắc, Thạch Chí Kiên chỉ là lừa gạt. Đợi lát nữa hắn sẽ cầm vũ khí nổi dậy, vạch trần diện mạo của tên lừa gạt này.