Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 120 - Chương 120. Ta Cho Ngươi

Chương 120. Ta cho ngươi
Chương 120. Ta cho ngươi

“Cái này mà cũng được sao?” Thạch Chí Kiên mở to mắt.

Sỏa Cường lại hết sức vui vẻ: “Đúng vậy, không ngờ làm cảnh sát lại dễ như thế. A Kiên, trước kia có phải ngươi cũng dùng tiền mua bài thi không?”

“Ta và ngươi không giống. Ta tự mình thi viết.”

“Vẫn là A Kiên ngươi thông minh, ta chỉ biết viết tên của mình thôi.”

“Thôi không nói nhiều nữa. Khi nào thì ngươi vào trường cảnh sát?”

“Ngày mai. Cho nên ta chỉ có thể giúp ngươi hôm nay thôi.” Sỏa Cường nói: “A Kiên, ngươi đừng trách ta. Ta không thể ở lại tiếp tục giúp ngươi được rồi.”

“Không sao, vừa nãy ta có nói, ta tôn trọng lựa chọn của ngươi.”

“A Kiên, ngươi tốt quá.” Sỏa Cường vui mừng nói: “Ngươi yên tâm đi, nếu sau này ta làm được cảnh sát, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi và Ngọc Phượng tỷ, không để người ta khi dễ các ngươi.”

Dừng lại một chút, Sỏa Cường bỗng nhiên nói: “A Kiên, thật ra ta đã biết chuyện gì phát sinh đêm hôm qua. Đám cảnh sát kia đến thu phí bảo hộ. Đáng tiếc, bây giờ ta chẳng là gì cả, không giúp được ngươi.”

Nhìn biểu hiện tự trách của Sỏa Cường, Thạch Chí Kiên không khỏi sững sờ: “Ai nói cho ngươi biết? Hồ Tu Dũng à?”

Sỏa Cường vội lắc đầu như trống bỏi: “Không phải, là ta đi tiểu đêm không cẩn thận nghe được.”

Thạch Chí Kiên trợn trắng mắt: “Cảnh sát không dễ làm đâu. Không phải chức quan cao là đủ uy, là có thể bảo vệ được người bên cạnh.”

Sỏa Cường vội nói: “Ta mặc kệ. Tóm lại, khi ta làm cảnh sát, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi và Ngọc Phượng tỷ.”

Thạch Chí Kiên gật đầu: “Có lòng rồi. Nhưng cho dù ngươi làm được cảnh sát, ngươi cũng phải nhớ kỹ một điều.”

“Điều gì?”

“Tuyệt đối không được thu tiền đen.”

Thạch Chí Kiên biết, mấy năm nữa, Ủy ban độc lập chống tham nhũng Hồng Kông ICAC sẽ thành lập. Đến lúc đó, đừng nói là những nhân viên cảnh sát nho nhỏ, ngay cả lão hổ lớn như Lôi Lạc cũng phải bị truy nã.

Sỏa Cường cười nói: “Ta sẽ ghi nhớ câu nói này của ngươi. Nếu ta thật sự trở thành cảnh sát, ta sẽ làm một cảnh sát liêm khiết, tuyệt không thu tiền đen.” Dừng lại một chút, hắn nói tiếp: “Nhưng đến lúc đó không đủ tiền thì làm sao bây giờ? Ngươi cũng biết ta còn bà nội, còn mẹ, còn em gái phải nuôi. Các nàng tiêu tiền rất nhiều.”

“Ta cho ngươi.” Thạch Chí Kiên tuyệt không do dự: “Ngươi cứ làm tốt phận sự của mình. Ngoài ra, ngươi hãy cố gắng học chữ, phấn đấu đi lên. Ta sẽ dốc hết sức giúp ngươi trải đường. Ngươi nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời.”

Sỏa Cường ngây ra một lúc: “A Kiên, ngươi nói chuyện ta nghe không hiểu. Rốt cuộc ta làm cảnh sát là giúp ngươi hay là ngươi giúp ta?”

Thạch Chí Kiên mỉm cười, dùng bút máy viết một chữ Tinh lên trên tờ giấy trắng: “Bây giờ ta giúp ngươi, sau ngươi ngươi giúp ta.”

Thạch Chí Kiên vừa mới nói xong, hắn đã nghe bên ngoài có tiếng pháo nổ truyền đến.

Sỏa Cường sững sờ: “Là ai đốt pháo trước?”

Bên ngoài, Đại Thanh Hùng lớn tiếng hô to: “Kiên ca, mau ra tiếp khách.”

“Tiếp khách? Tiếp cái đầu ngươi đấy. Chúng ta khai trương nhà máy chứ không phải kỹ viện.” Thạch Chí Kiên chỉnh lại quần áo, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Đại Thanh Hùng đang lo lắng chờ hắn.

Hôm nay, Đại Thanh Hùng khó có lúc ăn mặc chỉnh tề một phen. Chẳng những không còn mặc áo đường sam nồng nặc mùi giang hồ, càng không phanh áo khoe lông ngực mà hắn lấy làm kiêu ngạo, ngược lại hắn mặc một bộ vest đen, còn học người ta thắt cà vạt, chỉ là kiểu thắt hơi xiêu vẹo

“Thật ngại quá, Kiên ca, sau này ta sẽ chú ý. Khách đến rồi, ngươi mau ra ngoài xem một chút đi. Chúng ta đều là người thô kệch, không ứng phó được.” Đại Thanh Hùng thấy Thạch Chí Kiên nhìn mình, vội gãi đầu: “Kiên ca, ta có chỗ nào không đúng sao? Tên khốn Hồ Tu Dũng nói ngươi mặc mới là chính thống.”

Thạch Chí Kiên gật đầu: “Không có gì, ngươi rất đẹp trai.”

“Thật sao?” Đại Thanh Hùng có chút ngại ngùng: “Ta cũng cho rằng như thế.”

Thạch Chí Kiên vốn tưởng rằng Đại Thanh Hùng ăn mặc đã đủ khác loài, không ngờ cách ăn mặc của Hồ Tu Dũng lại càng khiến hắn giật mình hơn.

Nhìn Hồ Tu Dũng mặc một bộ đồ may bằng vải kim sa, đầu đội một chiếc mũ sặc sỡ, Thạch Chí Kiên thiếu chút nữa mắc nghẹn: “Ngươi làm cái gì thế? Lên đài làm ảo thuật à?”

Hồ Tu Dũng không ngờ phản ứng của Thạch Chí Kiên lại lớn như vậy, ngượng ngùng nói: “Đây là diện mạo của Bob Dylan tại buổi hòa nhạc năm ngoái. Nhìn hắn rất uy phong vào lúc đó.”

Thạch Chí Kiên chỉ vào hắn: “Chúng ta khai trương nhà máy, không phải tổ chức hòa nhạc, làm phiền ngươi thay bộ quần áo khác đi.”

“Nhưng ta chỉ có một bộ quần áo này thôi.”

“Vậy ngươi đứng đằng sau đi, đừng để người ta nhìn thấy.”

Trong lúc Thạch Chí Kiên đang lo lắng vì gu ăn mặc của cấp dưới, đợt khách đầu tiên đã đến.

Đầu tiên là tám ông chủ cửa hàng cung cấp hàng hóa do Tất Phát Đạt dẫn đầu.

Ông chủ của những cửa hàng tạp hóa này đều là người làm ăn giàu kinh nghiệm. Bọn hắn cho rằng lần này bày ra chiến trận lớn như vậy, về sau biết chừng đâu có cơ hội hợp tác.

Thế là, toàn bộ tám người bao gồm Tất Phát Đạt bên trong, tất cả đều có mặt, lại còn tặng lẵng hoa chúc mừng.

Thạch Chí Kiên vô cùng nhiệt tình tiếp đãi bọn hắn, mời bọn hắn ngồi ghế khách quý, đợt lát nữa tham gia nghi thức khai trương.

Lúc này, một tràng pháo hoa vang lên, lại có khách đến.

Khi nhìn thấy chiếc xe Bentley quen thuộc, Thạch Chí Kiên còn tưởng rằng là gã nhà giàu Từ Thế Huân, ai ngờ từ cửa xe bước xuống là tùy tùng của Từ Thế Huân, A Tường.

A Tường trơ mặt nói với Thạch Chí Kiên, trong khoảng thời gian này tam thiếu đang bận chuẩn bị thành lập vũ trường Bobo, cho nên hắn đã sai A Tường lái xe chở một lẵng hoa cao cỡ một người đến. Bên trên còn có hàng chữ chúc mừng do chính tay Từ Thế Huân viết: “Chúc mừng khai trương nhà máy của Thạch Chí Kiên tiên sinh.”

Thạch Chí Kiên vừa cho người đặt lẵng hoa ở chỗ dễ thấy nhất, một chiếc xe con màu trắng kêu bíp bíp chạy đến.

Hết chương 120.
Bình Luận (0)
Comment