Bảy giờ sáng ở Nguyên Lãng.
Nguyên Lãng, nhà máy mì ăn liền.
Hôm nay là ngày vui của nhà máy. Toàn bộ nhà máy chiêng trống vang trời, giăng đèn kết hoa. Cách thật xa cũng có thể cảm nhận được bầu không khí vui mừng ở đây.
Thạch Chí Kiên muốn tiến hành nghi thức khai trương thật hoành tráng, đáng tiếc tiền trong tay không đủ, đành phải làm hai mươi tấm băng rôn treo bên ngoài nhà máy, đón gió bay phấp phới. Hắn còn thuê đội lân sư rồng nổi tiếng Nguyên Lãng đến biểu diễn cho mọi người.
Thấy thời gian cũng đã đến, Sỏa Cường, Đại Thanh Hùng, còn có Hồ Tu Dũng ba người dựa theo quá trình dẫn theo đàn em, ba bốn trăm người đứng ngoài cổng nhà máy nghênh đón khách quý.
Còn về phần khách quý, Thạch Chí Kiên đã gửi thiếp mời đến tam công tử nhà họ Từ Từ Thế Huân, chánh thanh tra Lôi Lạc, giám đốc ngân hàng Standard Chartered Saipan, lão đại Trương Cửu Đỉnh của Hồng Nghĩa Hải cùng với những ông chủ cung cấp hàng cho hắn.
Đối với Thạch Chí Kiên mà nói, gửi thiếp mời là đủ cấp bậc lễ nghĩa. Còn khách có nể mặt đến hay không là quyền của bọn hắn.
Người trong thôn gần đó nghe nói hôm nay nhà máy khai trương cũng chạy đến xem náo nhiệt.
Có người già ôm cháu, nữ nhân ôm con, tất cả đều xúm lại hai bên nhà máy chuẩn bị lát nữa xem múa lân.
…
Trong văn phòng nhà máy.
Hắt xì.
Thạch Chí Kiên rút khăn giấy trên bàn lau cái mũi của mình.
Tối hôm qua, hắn vượt biển từ Macao về Hồng Kông, về đến nhà máy ở Nguyên Lãng lại phải giằng co với Tưởng Khôn một phen, khiến cho bây giờ hắn bị cảm nặng.
Lúc này, Thạch Chí Kiên khó chịu dùng giấy lau lau cái mũi. Mũi bị nghẹt khiến cho hắn không cảm thấy thoải mái chút nào.
Tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên. Sỏa Cường hứng thú bừng bừng từ bên ngoài bước vào, tay còn ôm một đống pháo hoa dùng cho nghi thức khai trương.
“A Kiên, mọi người đều đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ ngươi ra ngoài chủ trì nghi thức khai trương. Đúng rồi, loại pháo hoa này rất khó mua ở Hồng Kông. Bịch một tiếng, lúc phóng ra nhìn siêu đẹp.”
Nam nhân đến chết cũng vẫn là thiếu niên, nhất là mấy chuyện đốt pháo này, ai cũng thích tự mình làm cả.
Sỏa Cường cũng không ngoại lệ. Từ nhỏ hắn đã thích đốt pháo, có một lần hắn ném pháo vào trong nhà xí mà cha của hắn đang đi, khiến cho phân dính đầy người cha của hắn.
Khi đó nhà Sỏa Cường rất nghèo, cái mà Sỏa Cường chơi nhiều nhất là pháo kép, còn có thoán thiên hầu. Bây giờ khó có lúc được ôm một đống pháo, hắn vui đến mức không ngậm miệng lại được.
“Ngươi còn dự định tự mình bắn pháo hoa sao? Để người khác làm là được rồi.” Thạch Chí Kiên không nói cho mọi người nghe chuyện Tưởng Khôn đến gây sự đêm hôm qua, vì thế Sỏa Cường hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.
“Bọn hắn làm ta cảm thấy không yên lòng. Nhiều pháo hoa như vậy, nguy hiểm lắm. Hơn nữa, ngươi cũng biết ta thích nhất là đốt pháo hoa mà, ngứa tay vô cùng. Để lát nữa ta làm cho.”
“Tùy ngươi, nhưng ngươi phải cẩn thận một chút.”
Thạch Chí Kiên ném khăn giấy dùng qua vào sọt rác, tiện lấy lấy cây bút máy trong ống đựng bút, chuẩn bị viết chữ lên tờ giấy trắng.
Bút máy không có mực, hắn lắc lắc mấy cái vẫn không viết ra được. Hắn mở bình mực bên cạnh, vừa bơm mực vừa nói với Sỏa Cường: “Sau này ngươi muốn đi làm cảnh sát sao?”
Sỏa Cường buông đống pháo hoa xuống, bước đến bên cạnh Thạch Chí Kiên: “Đây là lý tưởng của ta mà. Làm cảnh sát uy phong lắm. Trước kia ngươi làm cảnh sát, ngươi có biết ta hâm mộ ngươi đến cỡ nào không? Nhưng ta cũng biết mình ngốc, trong nhà lại không có tiền, cũng chỉ có thể chôn nguyện vọng này xuống tận đáy lòng mà thôi.”
“Là Ngọc Phượng tỷ giúp ta. Nàng chẳng những bỏ tiền cho ta mà còn nói với ta rằng, Sỏa Cường, ngươi có ước mơ gì thì nhất định phải cố gắng theo đuổi, tuyệt đối đừng để lại tiếc nuối. Bắt đầu từ lúc đó, ta nhất định sẽ đi theo con đường mà ta muốn đi. Mặc kệ ta nghèo thế nào, ngốc ra sao, ta cũng phải trở thành một cảnh sát ưu tú.”
Thạch Chí Kiên dở khóc dở cười, nhìn Sỏa Cường bị chị của hắn tẩy não hoàn toàn, đoán chừng mười con trâu cũng không kéo lại được.
“Sỏa Cường, ta tôn trọng lựa chọn của ngươi, nhưng làm cảnh sát không đơn giản như vậy đâu. Ngoại trừ phải dùng tiền hối lộ cấp trên, ngươi còn phải có bản lĩnh của chính mình. Ví dụ như thi nói, thi viết, phỏng vấn, kiểm tra thể lực các loại… Cho nên, ngươi nhất định phải chuẩn bị tâm lý. Nếu chẳng may ngươi không trúng tuyển, ngươi cũng không cần phải thất vọng. Nhà máy của ta lúc nào cũng mở rộng cánh cổng cho ngươi.”
Sỏa Cường thấy Thạch Chí Kiên nói như vậy, lập tức lấy hết dũng khí nói: “Thật ra, ta đến là muốn nói cho ngươi biết…”
“Nói cho ta biết cái gì?” Thạch Chí Kiên rút cây bút từ trong bình mực ra, ngẩng đầu nhìn Sỏa Cường.
Sỏa Cường gãi đầu: “Ta đã được trường cảnh sát Hoàng Trúc Khanh tuyển rồi.”
Tay Thạch Chí Kiên run lên, thiếu chút nữa đẩy ngã bình mực: “Ngươi nói cái gì?”
Sỏa Cường gãi đầu: “Ta nói ta đã trúng tuyển vào trường cảnh sát.”
Thạch Chí Kiên sửng sốt ba giây: “Ngươi không biết chữ, thi viết như thế nào?”
Sỏa Cường đáp: “Có người bán bài thi nên ta nhờ người sao chép một bản.”