Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 118 - Chương 118. Dưới Một Người Trên Vạn Người

Chương 118. Dưới một người trên vạn người
Chương 118. Dưới một người trên vạn người

Âm thanh vang dội.

Mọi người theo tiếng nhìn lại, là chánh thanh tra Nhan Hùng.

Nhan Hùng giận không kềm được. Ban đầu, hắn tưởng mình đã bay lên cao, nhưng đảo mắt đã rớt xuống ngàn trượng.

Đám thanh tra trước kia ra sức lấy lòng hắn, trong chớp mắt đã chuyển sang lấy lòng Lôi Lạc.

Sự chênh lệch quá lớn khiến Nhan Hùng như muốn nổ tung.

Có thể nhẫn chứ không thể nhục.

Trước mắt bao người, Nhan Hùng hùng hổ bước đến trước mặt Lôi Lạc.

Tất cả mọi người đều bị dọa đến mức không dám lên tiếng, trơ mắt nhìn Nhan Hùng bước đến trước mặt Lôi Lạc.

Trong lúc mọi người cho rằng Nhan Hùng muốn nổi bão, Nhan Hùng đột nhiên cười hì hì, chủ động bắt tay Lôi Lạc: “Lạc ca, ngươi không được rồi đấy. Ngươi nhậm chức tổng thanh tra cũng không nói cho chúng ta biết một chút, để chúng ta có thể vui mừng cùng với ngươi.”

Lôi Lạc mỉm cười, tay kẹp điếu thuốc gõ tàn thuốc lên đỉnh đầu Nhan Hùng: “Bây giờ ta đang cảm thấy rất vui, nhất là khi nhìn thấy ngươi như thế này.”

Da mặt Nhan Hùng co quắp hai lần nhưng vẫn cười nói: “Lạc ca đúng là biết nói chuyện cười. Ta luôn luôn kính trọng ngươi. Mọi người đều biết Lạc ca là nhân trung long phượng, sớm muộn gì cũng sẽ bay lên cao. Bây giờ đã nghiệm chứng, sau này ta còn phải nhờ Lạc ca ngươi chiếu cố nhiều hơn.”

Lôi Lạc nói: “Ta cũng rất tôn trọng Nhan gia. Sau này, mong rằng Nhan gia có thể hết sức giúp đỡ, quản lý Du Tiêm Vượng cho ngay ngắn rõ ràng. Đúng rồi, ta quên nói cho mọi người biết, sau này, ta mặc kệ các ngươi thu phí ở khu mình như thế nào, tất cả đều phải giao cho ta phân phối. Ta nói phân bao nhiêu thì phân bấy nhiêu.”

Tất cả mọi người đều nhìn nhau.

Điều này trước đây chưa bao giờ có. Trước kia, mọi người đều dựa vào năng lực của riêng mình, có thể thu được bao nhiêu trên địa bàn là dựa vào năng lực của ngươi. Bây giờ lại phải thống nhất giao cho Lôi Lạc?

Đừng nói là Nhan Hùng, Lam Cương và Hàn Sâm, ngay cả những thanh tra và đồn trưởng đồn cảnh sát khác cũng đều phải trợn mắt há mồm.

Nhan Hùng cố nặn ra nụ cười: “Lạc ca, có phải ngươi đang kể chuyện cười hay không? Mấy chuyện thu phí này mọi người đã quen thuộc từ lâu. Bây giờ ngươi đột nhiên nói muốn thống nhất phân phối, có phải ngươi đang quá vội vàng rồi không?”

Lôi Lạc cái gì cũng không nói, bước thẳng đến tấm bảng, cầm phấn vẽ sơ đồ cấu tạo của lực lượng cảnh sát lên bảng, sau đó búng nửa viên phấn trong tay đi: “Tất cả mọi người đều nhìn thấy, đây là cơ cấu của cảnh sát Hồng Kông chúng ta từ trên xuống dưới. Từ hôm nay trở đi, việc thu phí của mọi người sẽ dựa theo sơ đồ kết cấu này mà tiến hành phân phối.”

“Giám đốc, tổng cảnh ti, cảnh ti cao cấp cùng một cấp bậc. Bên dưới là tổng giám sát, giám sát cao cấp và tổng thanh tra cùng một cấp bậc. Cuối cùng nhất là chánh thanh tra và đồn trưởng đồn cảnh sát, các ngươi cùng một cấp bậc.”

“Từ giờ trở đi, mặc kệ các ngươi là cảnh sát mặc đồng phục hay thường phục, phí mà các ngươi thu được sẽ được phân phối đồng đều. Hàng tháng, các ngươi chỉ cần nộp lệ phí theo quy định trước đó là được.”

Đám người Nhan Hùng đều mở to mắt.

Chẳng phải nói Lôi Lạc nắm trong tay toàn bộ quy tắc phân phối tiền đen, sau này bọn hắn làm sao mà cạnh tranh với Lôi Lạc?

Lôi Lạc nhìn biểu hiện kinh dị của mọi người, hắn ném điếu thuốc xuống đất, giọng điệu bình thản: “Đương nhiên, ta là người rất công bằng, chưa từng ép buộc ai. Bây giờ, các ngươi ai muốn phản đối thì cứ việc đứng ra. Ta dân chủ lắm.”

Nhan Hùng, Lam Cương và Hàn Sâm đều giữ im lặng, những người khác càng câm như hến.

Có ngốc mới đưa ra lời phản đối vào lúc này.

Lôi Lạc nhìn một đám người bên dưới, giang tay nói: “Nếu tất cả mọi người đều không có ý kiến, vậy thì cứ dựa theo lời ta nói mà chấp hành.”

“Lạc ca thật sáng suốt.”

“Lạc ca thần võ.”

“Chúng ta nhất định sẽ toàn lực ủng hộ.”

Đám thanh tra và đồn trưởng đồn cảnh sát vui vẻ ra mặt, bắt đầu biểu thị lòng trung thành của mình.

Dựa theo lời của Lôi Lạc nói, sau này, những khoản thu nhập mờ ám của bọn hắn chỉ nhiều hơn chứ không ít, ngược lại thu nhập của đám người Nhan Hùng sẽ trực tiếp bị rút lại.

Lôi Lạc nhìn sắc mặt khó coi của Nhan Hùng, nheo mắt hỏi: “Nhan gia, ngươi có ý kiến gì về việc này hay không?”

Nhan Hùng cố nặn ra nụ cười: “Chiêu này của Lạc ca thật sự cao.” Hắn giơ ngón tay cái lên: “Thật sự khiến cho ta bội phục đến đầu rạp xuống đất, thậm chí còn không nhịn được muốn vỗ tay reo hò vì ngươi.”

Lôi Lạc mỉm cười, dùng bàn tay nhẹ nhàng vỗ vào gương mặt của Nhan Hùng: “Ngươi có biết không, Nhan gia, ta rất thích ngươi đấy. Thiếu đi một đối thủ là ngươi, ta cảm thấy rất cô đơn.”

Đối mặt với sự kiệt ngạo của Lôi Lạc, những người chung quanh đều im lặng như tờ.

Nhan Hùng cũng thức thời ngậm miệng lại.

Lúc này, Lôi Lạc nghiễm nhiên dưới một người trên vạn người.

Lôi Lạc nhìn một đám người câm như hến bên dưới, nở nụ cười xán lạn: “Tất cả mọi người vui vẻ một chút, đừng giống như cha chết mẹ chết như vậy. Bây giờ ta sẽ đưa xuống mệnh lệnh đầu tiên của tổng thanh tra…”

Tất cả mọi người nhìn Lôi Lạc, chờ hắn đưa ra mệnh lệnh đầu tiên sau khi nhậm chức.

Lôi Lạc dựng thẳng ngón tay, biểu hiện nghiêm túc, trịnh trọng nói: “Hôm nay, ta có một người bạn khai trương nhà máy, ta muốn mọi người cùng ta đến đó chúc mừng.”

Nói xong, ánh mắt của hắn sáng rực nhìn mọi người.

“Bạn của Lạc ca là bạn của chúng ta. Khai trương nhà máy đương nhiên phải đến chúc mừng rồi.”

“Nói đúng đấy. Lạc ca trượng nghĩa như vậy, có thăng chức vẫn không quên bạn bè.”

“Chúng ta sẽ đi chúc mừng cùng với Lạc ca.”

Lôi Lạc mỉm cười, nhìn đám nịnh hót, lần đầu tiên có một cảm giác thật sự sảng khoái. Hắn thầm nhủ trong lòng, Thạch Chí Kiên ơi Thạch Chí Kiên, ngươi không chịu ăn mì ở nhà của ta, vậy ta sẽ dẫn một đám cảnh sát đến chúc mừng ngươi.

Bốn chánh thanh tra sẽ cùng chúc mừng nhà máy của ngươi khai trương.

Chiến trận như vậy, ngươi sẽ tiếp nhận như thế nào?

Hết chương 118.
Bình Luận (0)
Comment