Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 177 - Chương 177. Ta Để Dành!

Chương 177. Ta để dành!
Chương 177. Ta để dành!

Buổi tối.

Thạch Giáp Vĩ, nhà của Thạch Chí Kiên.

Khi Thạch Chí Kiên nói về việc mua nhà ở vịnh Đồng La cho Thạch Ngọc Phượng biết, Thạch Ngọc Phượng đang dùng cơm.

Bởi vì Bảo Nhi thích ăn lòng trắng trứng mà không thích ăn lòng đỏ, cho nên Thạch Ngọc Phượng bất đắc dĩ phải ăn toàn bộ lòng đỏ của quả trứng. Lúc này, Thạch Chí Kiên lại mang chuyện mua nhà ra nói.

Có thể nghĩ, Thạch Ngọc Phượng thiếu chút nữa bị lòng đỏ trứng nghẹn chết.

Thấy gương mặt của chị mình đỏ bừng, Thạch Chí Kiên không thể không buông đũa xuống vỗ lưng cho nàng.

“Khụ khụ khụ!” Thạch Ngọc Phượng khom người ho khan một trận. Thạch Chí Kiên lại mang nước đến để Thạch Ngọc Phượng uống. Lúc này, cái lòng đỏ trứng chết tiệt mới chịu trôi xuống.

“Muốn chết à? Đang ăn cơm, ngươi lại nói những chuyện này.” Thạch Ngọc Phượng trách em trai một câu.

“Nơi này một tuần cúp nước những ba bốn lần, ở không thoải mái. Còn nữa, nơi ta mua nhà là Loan Tử, gần vịnh Đồng La, cách trường Bảo Nhi học rất gần. Đến lúc đó ngươi đưa đón cũng thuận tiện.”

“Thuận tiện thì thuận tiện nhưng chuyện lớn như vầy, ngươi cũng phải nói cho ta biết một tiếng chứ.”

“Không phải ta đang nói với ngươi sao?”

“Ngươi đang nói sao? Ngươi đang lấy mạng người thì có. Tối thiểu nhất ngươi cũng nên hòa hoãn cảm xúc một chút, uyển chuyển nói cho ta biết. Ngươi cũng biết ta bị cảnh sát bắt một lần, ta không chịu nổi khi bị hù đâu.”

“Xin lỗi, vậy bây giờ ngươi có bị hù không?”

“Ngươi nói sao? Nhà ở Loan Tử rất đắt, lại còn gần vịnh Đồng La, lại càng đắt, ngươi lấy tiền đâu ra chứ?”

“Ta để dành, được không?”

“Để dành? Ngươi có kho bạc à?” Ánh mắt Thạch Ngọc Phượng sáng lên: “Ngươi để dành được bao nhiêu? Nào, nói cho ta nghe một chút.”

“Cũng không được bao nhiêu.” Thạch Chí Kiên biết nếu hắn nói thật, chị của hắn sẽ sung công quỹ hết.

Thạch Ngọc Phượng trừng mắt nhìn em trai của mình: “Không thành thật. Giấy tờ nhà đâu, có hay không?”

“Đương nhiên là có rồi.” Thạch Chí Kiên vội mang giấy tờ nhà đã chuẩn bị xong ra.

Thạch Ngọc Phượng cầm lấy giấy tờ nhà, ghé vào trước đèn xem xét cẩn thận.

Không xem thì thôi, xem xong lại giật mình.

“Cái quỷ gì thế? Ngươi mua cả một căn nhà?” Thạch Ngọc Phượng mở to mắt, tròng mắt như muốn rớt xuống.

“Mua một tầng người ta không bán.”

“Cái này… cái này… những năm tầng?”

“Đúng vậy, bên trên có viết mà.”

“Phải tốn bao nhiêu tiền?”

“Không nhiều, hai trăm nghìn.”

“Phù phù.” Thạch Ngọc Phượng té từ trên ghế xuống. Nếu không phải Thạch Chí Kiên nhanh tay đỡ lấy, nàng sẽ té hẳn xuống đất.

“Chị, ngươi không sao chứ?” Thạch Chí Kiên vội đỡ Thạch Ngọc Phượng dậy.

Thạch Ngọc Phượng mất một lúc lâu mới lấy lại tinh thần: “Hai trăm nghìn? Ngươi đang lừa gạt ai vậy chứ? Cái này mà gọi là để dành? Còn nữa, có phải ta đang nằm mơ hay không?”

Thạch Ngọc Phượng dùng tay bóp mạnh mặt của mình, rồi cẩn thận nhìn giấy tờ nhà. Tất cả đều là thật, không phải nằm mơ.

“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?” Đầu óc Thạch Ngọc Phượng giống như một mảnh hỗn độn. Nàng bỗng nhiên quay sang nắm lấy Thạch Chí Kiên: “A Kiên, ngươi nói thật cho chị biết, ngươi không làm những chuyện gì thương thiên hại lý chứ? Nhà họ Thạch chúng ta trước giờ luôn trung liệt, không bao giờ làm chuyện xấu.”

Thạch Chí Kiên cười khổ nói: “Cha của chúng ta là thợ đóng giày, trung liệt cái gì chứ?”

“Đừng đổi chủ đề.”

“Ta không có.”

“Không có thì tốt.”

“Ngươi tin sao?”

“Có giấy tờ nhà rồi, ta không muốn tin cũng không được.” Thạch Ngọc Phượng vui đến phát khóc: “Cha ở trên trời, ngươi có biết A Kiên nhà chúng ta phát tài rồi không, có thể mua cả một căn nhà hai trăm nghìn, lại còn ở vịnh Đồng La nữa. Năm tầng. Hu hu hu!Thạch Ngọc Phượng khóc nức nở, lập tức vẫy tay với Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên thức thời lấy cái máy may giày vận hành bằng tay ra, đặt nó lên bàn thờ với vẻ mặt nghiêm túc.

Thạch Ngọc Phượng đặt giấy tờ nhà trước máy may, rồi bảo Thạch Chí Kiên lấy nhang, ngay cả Khương Mỹ Bảo cũng không thoát khỏi, cùng nhau quỳ lạy người cha đã khuất.

“Cha trên trời, đây là giấy tờ nhà mới của chúng con, ngươi hãy nhìn đi. Chờ khi nào dọn nhà xong, ta sẽ chuẩn bị cho ngươi một căn phòng lớn. Đến lúc đó ta sẽ ngày đêm nhang khói, xin cha phù hộ cho nhà họ Thạch chúng ta bình an, phù hộ cho A Kiên đại phú đại quý, phù hộ cho Mỹ Bảo học hành giỏi giang. A Di Đà Phật.” Thạch Ngọc Phượng thành kính dập đầu quỳ lạy.

Thạch Chí Kiên cũng dập đầu theo.

Gương mặt Khương Mỹ Bảo hiện lên sự mơ hồ. Cô bé quay sang hỏi Thạch Chí Kiên: “Cậu út, chúng ta phải dọn nhà sao? Có nhà to ở à?”

Thạch Chí Kiên không dám nói chuyện lớn tiếng, đành gật đầu.

“Hay quá.” Bảo Nhi thoáng chốc nhảy dựng lên.

Thạch Ngọc Phượng gối đầu lên cánh tay, ngửa mặt lên trời, một đêm không ngủ.

Trong đầu của nàng chỉ toàn là căn nhà năm tầng, tưởng tượng cuộc sống mới sau khi chuyển nhà.

Hiện tại nàng vẫn còn làm công cho nhà máy sản xuất hoa giả, nhưng nàng nghĩ chỉ làm đến cuối năm để nhận tiền thưởng mà thôi.

Tốt xấu gì bây giờ nàng cũng có được một căn nhà năm tầng giàu sang. Đến lúc đó, nàng chỉ cần ở nhà thu tiền thuê nhà và làm quản gia là được.

Còn công việc rửa bát ở nhà hàng thì nàng đã định nghỉ. Tuy nhiên, hiện tại nhà hàng đang bận rộn. Nếu nàng nghỉ việc, bọn hắn không chịu trả lương thì làm sao bây giờ?

Tốt xấu gì thì nàng cũng làm việc ở nhà hàng đó từ lâu, cũng có chút tình cảm.

Nàng lại nghĩ đến hàng xóm nghèo ở Thạch Giáp Vĩ này. Mặc dù bình thường bọn hắn hay cãi nhau, vì tranh giành nhà bếp nhà vệ sinh mà chửi ầm lên, ngươi giẫm ta ta giẫm ngươi, nhưng sống cũng quen rồi, cũng sinh ra tình cảm. Bây giờ nàng đột nhiên dọn nhà, lại có chút không nỡ.

Thạch Ngọc Phượng nghiêng người. Bảo Nhi đang ngủ rất ngon bên cạnh nàng, lông mi dài có thể đếm được từng sợi.

Thạch Ngọc Phượng đưa tay vuốt ve Bảo Nhi: “Làm người nhất định phải có lý tưởng. Dọn đến chỗ ở tốt hơn luôn là lý tưởng lớn nhất của ngươi. Bây giờ có thể đi rồi, Thạch Ngọc Phượng, ngươi còn cái gì không hài lòng nữa chứ?”

Hết chương 177.
Bình Luận (0)
Comment