Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 178 - Chương 178. Dọn Nhà

Chương 178. Dọn nhà
Chương 178. Dọn nhà

Sáng hôm sau.

Để dọn nhà, Thạch Chí Kiên nhờ Đại Thanh Hùng lái một chiếc xe tải đến để vận chuyển đồ trong nhà.

Đại Thanh Hùng gọi thêm ba đàn em một đường bốc khói chạy đến Thạch Giáp Vĩ.

Những người hàng xóm nghèo nghe nói Thạch Ngọc Phượng muốn dọn nhà, tất cả đều tập trung chúc mừng nàng.

“Ngọc Phượng, số ngươi tốt thật, có thể dọn đến Loan Tử ở.”

“Đúng vậy, nghe nói tiền thuê nhà ở vịnh Đồng La đắt lắm.”

Thạch Ngọc Phượng không muốn kích thích hàng xóm nghèo của mình, cho nên nàng không nói chuyện mua nhà, chỉ nói dọn đến vịnh Đồng La mà thôi. Vì thế, tất cả đều cho rằng nàng thuê nhà bên đó.

“Chúng ta có một người thân ở vịnh Đồng La, một tháng thuê tám trăm tệ, đúng là hù chết người.”

“Đúng vậy, ở đó nhiều người giàu lắm. Nghe nói có người còn có thể mua cả một tầng lầu.”

Thạch Ngọc Phượng nhếch miệng, trong lòng thầm nghĩ, một tầng tính là gì chứ? A Kiên nhà ta mua cả một căn nhà năm tầng.

“Ta còn nghe nói chủ nhân của mấy căn nhà đó chuyện gì cũng không cần làm, mỗi ngày chơi mạt chược, nhưng thu tiền nhà đến mỏi tay.”

Thạch Ngọc Phượng lại bĩu môi, trong lòng tự nhủ đây đã là gì chứ. Rất nhanh ta sẽ trở thành người như vậy, hâm mộ chưa?

Thạch Chí Kiên ở bên cạnh nhìn thấy hết biểu hiện của chị mình. Một người vốn thích khoe khoang, bây giờ lại cố gắng kìm chế không dám nói câu nào, biểu hiện khó chịu như sắp chết, hắn lập tức giải vây: “Mọi người đừng đứng ra đó nữa, nhà chúng ta có rất nhiều đồ không mang đi, các ngươi xem lấy được gì thì lấy nhé.”

“Có ngay, vẫn là A Kiên biết cách làm người.”

“Cá ướp muối treo kia là của ta.”

“Ta lấy cái thớt gỗ này.”

“Ta lấy thùng nước.”

Thạch Ngọc Phượng nào nghĩ em trai của nàng lại hào phóng như vậy, đang định lên tiếng ngăn cản nhưng lại nghĩ đến thân phận của mình bây giờ đã khác, tương lai sẽ là bà chủ, là kẻ có tiền, cuộc sống sau này chỉ là đánh mạt chược, tám chuyện đời sống, cần chi cá ướp muối treo trên tường, cái thớt gỗ đầy nấm mốc hay thùng nước gì cả.

A Kiên nói nhà mới đã đầy đủ đồ dùng, chỉ cần xách túi vào ở là được.

“Mọi người bình tĩnh, đừng tranh đoạt, ai cũng có phần. Đại Hà thúc, không ai giành cá ướp muối với ngươi đâu, ngươi đừng nhét vào trong ngực. Khánh Lâm tẩu, thớt gỗ kia ngươi cầm đi, thùng nước thì để cho bà Ba Chu. Lưu Tam ca, ngươi ôm tủ quần áo nhà của ta làm gì?”

Thạch Ngọc Phượng chống nạnh, đưa ngón tay giống như tướng quân chỉ huy hiện trường.

Loan Tử, vịnh Đồng La.

Thạch Chí Kiên lái xe hơi nhỏ chở Thạch Ngọc Phượng và cháu gái Bảo Nhi. Đại Thanh Hùng lái xe tải lớn chở đồ đạc, một trước một sau đến căn nhà mới.

Nghe được tiếng xe, người thuê trong căn nhà vội vàng thò đầu ra.

Hành lang lầu hai, một đám người đang đánh mạt chược.

Năm ba người rảnh rỗi vây xem chung quanh.

Trên bàn mạt chược, một người giọng vịt đực nhìn xuống rồi nói: “Căn nhà này của chúng ta lại có khách mới đến trọ.”

Một nữ nhân miệng ngậm điếu thuốc nói: “Bây giờ tầng ba đang trống, hẳn là thuê lại toàn bộ tầng ba.”

Giọng vịt đực khinh thường nói: “Bình thường thôi. Khi ta còn tiền, đừng nói là thuê một tầng, thuê năm sáu bảy tám tầng cũng không thành vấn đề.”

“Lại khoác lác nữa rồi. Ai mà không biết ngươi thích nhất là nổ banh xác chứ.” Nữ nhân cười khẩy.

“Bà tám kia, ngươi không nói chuyện người khác bảo ngươi câm sao?” Giọng vịt đực khó chịu nói.

Nhìn thấy giọng vịt đực và bà tám sắp sửa rùm beng với nhau, người bên cạnh lập tức nói: “Mọi người nhìn thấy chưa, xe tải lớn rồi xe con, khách đến trọ nhìn rất chảnh. Chúng ta nhất định phải đánh phủ đầu mới được, tránh cho lúc đó bị hắn giẫm lên đầu.”

“Đúng, nhất định phải đưa ra quy củ trước cho bọn hắn, tránh cho bọn hắn không hiểu quy củ, lại giễu võ dương oai.”

“Đi, xuống dưới ra oai với bọn hắn trước.”

Giọng vịt đực và bà tám cùng với những người khác lần lượt kéo xuống lầu.

Lúc này, Thạch Chí Kiên đã xuống xe, miệng ngậm điếu thuốc. Đại Thanh Hùng vội vàng tiến lên đốt thuốc cho hắn.

Thạch Chí Kiên vỗ mu bàn tay của Đại Thanh Hùng thay cho lời cảm ơn. Hắn ngẩng đầu nhìn lầu ba, sau đó nói với Đại Thanh Hùng: “Ngươi bảo anh em mang đồ dùng và hành lý lên lầu. Lát nữa ta mời mọi người ăn cơm.”

“Kiên ca, ngươi quá khách sáo rồi. Các anh em bình thường làm mấy công việc cực khổ, dọn nhà chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.” Đại Thanh Hùng đi theo Thạch Chí Kiên bây giờ nhìn giống con người hơn, học Thạch Chí Kiên mặc đồ vest thắt cà vạt. Khi nào làm mấy việc nặng nhọc, hắn mới mặc đường sam.

“Nhưng nói thật, Kiên ca, ngươi đúng là giỏi. Chưa được hai tháng mà ngươi đã mua được một căn nhà lớn như thế.” Đại Thanh Hùng nhìn căn nhà năm tầng, trong lòng tràn đầy hâm mộ: “Không biết ta phải làm công bao lâu mới có thể vào ở những nơi như thế này.”

“Nhanh thôi. Chỉ cần ngươi dám làm dám liều và chịu cố gắng. Đợi khi nào nhà máy ổn định, ta sẽ có vụ làm ăn mới cần làm. Đến lúc đó, ta sẽ cho ngươi tham dự một phần.”

“Làm ăn mới?” Ánh mắt Đại Thanh Hùng sáng lên, ngay cả người của Hồng Nghĩa Hải bên cạnh cũng giống như vậy.

Thạch Chí Kiên trong mắt bọn hắn chính là thần tài. Mặc kệ hắn làm cái gì đều có thể phát tài. Đến lúc đó, có hắn hỗ trợ dìu dắt, không muốn phát tài cũng khó.

Trong lúc Đại Thanh Hùng đang định hỏi thăm Thạch Chí Kiên chuẩn bị làm ăn mới gì, một giọng vịt đực truyền đến: “Thật ngại quá, ta hỏi thăm một chút, các ngươi là khách trọ mới dọn đến ở sao?”

Hết chương 178.
Bình Luận (0)
Comment