Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 179 - Chương 179. Người Hiền Thì Bị Bắt Nạt

Chương 179. Người hiền thì bị bắt nạt
Chương 179. Người hiền thì bị bắt nạt

Thạch Chí Kiên nhìn bảy tám người từ trên lầu đi xuống.

Thạch Ngọc Phượng thấy có người từ trên lầu bước xuống, nàng lập tức bước xuống xe cùng với Bảo Nhi, hỏi Thạch Chí Kiên: “Có chuyện gì thế?”

Giọng vịt đực làm bộ ho khan một tiếng, chắp tay sau lưng, kiêu ngạo nói: “Thật ra cũng chẳng có chuyện gì, nhưng các ngươi là người mới, phải hiểu được quy củ ở đây.”

Thạch Chí Kiên đã nhìn ra được những người kia muốn ma cũ bắt nạt ma mới.

Đại Thanh Hùng đang định lên tiếng nhưng bị Thạch Chí Kiên ngăn lại.

“Thật ngại quá, xin hỏi là quy củ gì?” Thạch Chí Kiên nhã nhặn hỏi lại.

Giọng vịt đực hừ một tiếng: “Quy củ rất đơn giản. Nếu là người mới, các ngươi phải hiểu được trước sau.”

Bà tám ở một bên chống nạnh, miệng ngậm điếu thuốc phụ họa theo: “Đúng vậy, quy củ của chúng ta là tiền điện tiền nước dựa theo tiêu chuẩn của chúng ta mà tính. Chúng ta nói bao nhiêu là phải trả bấy nhiêu. Làm sao, ngươi có ý kiến gì à?”

“Ý kiến? Các ngươi định ăn cướp sao?” Thạch Chí Kiên mỉm cười hỏi.

“Còn nữa, các ngươi dọn nhà nhưng đừng làm phiền chúng ta chơi mạt chược. Chờ chúng ta chơi mạt chược xong, các ngươi hãy dọn. Làm sao, các ngươi có làm được hay không?”

“Có thể làm được. Chúng ta quấy rầy mọi người đánh mạt chược, thật ngại quá.” Thạch Chí Kiên vội vàng nói câu xin lỗi.

Những người thuê trọ cũ đều khoanh tay mỉm cười, ánh mắt khinh miệt, cho rằng Thạch Chí Kiên rất dễ bắt nạt.

Giọng vịt đực bổ sung: “Những thứ này còn chưa tính, còn một việc quan trọng nhất.”

“Là việc gì?”

Giọng vịt đực chỉ vào mũi của Thạch Chí Kiên: “Mỗi tháng nộp tiền thuê nhà đều thống nhất nộp cho ta, ta sẽ đến nộp lại cho chủ nhà.”

Thạch Chí Kiên cau mày: “Chuyện này có lẽ ta không làm được rồi.”

“Tại sao?” Giọng vịt đực hùng hổ nhìn chằm chằm Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên chỉ vào giọng vịt đực, rồi lại chỉ bà tám, sau đó mới chỉ vào căn nhà đằng sau: “Bởi vì ta đã mua nó. Ta chính là chủ căn nhà này.”

Từ trước đến nay, Thạch Chí Kiên không thích chèn ép những người nhỏ bé. Hắn cho rằng bọn hắn chỉ là những con kiến hôi, vất vả cũng chỉ vì sinh tồn. Nhưng hắn không để cho bất kỳ con kiến nào leo lên tay của hắn. Hắn sẽ bóp lấy nó, vứt xuống đất rồi giẫm lên.

Quét rác mà không tổn hại đến tính mệnh của sâu kiến là hành động của cao tăng đắc đạo. Hắn không phải cao tăng, cũng không đắc đạo, cho nên khi hắn nhìn thấy đám người bà tám há hốc mồm, tiếp theo là kinh ngạc, hắn cảm thấy rất vui.

“A Hùng, bắt đầu mang đồ lên đi.” Thạch Chí Kiên không thèm để ý đến đám hàng xóm vừa mới ra oai phủ đầu với hắn, quay sang dặn dò Đại Thanh Hùng.

Đại Thanh Hùng vội ra lệnh cho đàn em bắt đầu ra tay. Đối với hắn mà nói, Thạch Chí Kiên làm như vậy là quá nhân từ rồi.

Theo như hắn biết, khi Thạch Chí Kiên mua lại căn nhà này, những người thuê trọ ở đây sắp bị đuổi đi. Có như vậy, chủ nhà trước là Chalvin mới bán được toàn bộ căn nhà. Là Thạch Chí Kiên không đành lòng, cho nên hắn mới không để Chalvin đuổi người đi.

Nhưng Thạch Chí Kiên nhân từ, đám người đó lại lấy oán trả ơn. Nếu không phải Thạch Chí Kiên nói ra thân phận của mình, đoán chừng những người đó lại càng thêm quá đáng.

Thấy Thạch Chí Kiên đứng một bên hút thuốc không quan tâm đến bọn hắn, đám người giọng vịt đực lại càng sợ.

Bọn hắn không phải người ngu. Bọn hắn biết rõ mình cần làm những gì khi đối mặt với chủ nhà. Nếu có chút sai lầm, bọn hắn sẽ bị đuổi ra ngoài, phải ngủ đầu đường xó chợ.

Vì thế, bọn hắn lập tức vây quanh Thạch Ngọc Phượng, ai nấy đều nở nụ cười thật tươi chào hỏi.

“Ngươi bỏ qua cho chúng ta, vừa nãy chúng ta chỉ nói chuyện cười thôi mà.”

“Đúng vậy, không đánh nhau thì không quen biết, sẽ không vui. Chúng ta bình thường đều là người hiền lành cả.”

“Chi bằng ngươi đến nhà chúng ta ăn cơm, mọi người làm quen với nhau cũng tốt mà.”

Dù sao Thạch Ngọc Phượng cũng là người từng trải, loại người nào mà chưa từng thấy qua ở Thạch Giáp Vĩ. Nàng khịt mũi coi thường đám người nịnh nọt này.

“Quen biết thì được, còn ăn cơm thì không cần. Còn nữa, tiền thuê nhà phải đúng ngày nộp. Em trai của ta mềm lòng nhưng ta thì sắt đá lắm. Người nào không nộp tiền thuê nhà, trộm gian dùng mánh lới, ta đuổi người đó ra ngoài.”

Thạch Ngọc Phượng chống nạnh hất cằm nói một câu, mặc kệ là giọng vịt đực hay là bà tám, tất cả đều câm như hến.

Thạch Ngọc Phượng rất hưởng thụ cảm giác tất cả mọi người đều bị nàng uy hiếp, cảm thấy vui vẻ trong lòng, nhưng ngoài mặt thì tỏ ra lạnh lùng. Nàng tằng hắng một cái, chống nạnh nói: “Bây giờ ta xin giới thiệu một chút, ta tên Thạch Ngọc Phượng, đến từ Thạch Giáp Vĩ, biệt danh là Thạch Giáp Vĩ Nhất Chi Hoa. Đương nhiên, các ngươi đừng tưởng rằng ta xinh đẹp thì sẽ nhân từ nương tay. Đến lượt các ngươi.”

Giọng vịt đực nhìn mọi người, sau đó khom người nói: “Ta tên Đặng Cửu Công.”

Bà tám: “Ta tên Trương A Liên.”

Những người khác cũng lần lượt báo tên của mình.

Thạch Ngọc Phượng cảm thấy rất thoải mái. Quản đốc của nhà máy làm hoa nhựa cũng giống như vậy, bắt nhân viên báo danh mỗi ngày. Ngày nào cũng báo. Ai làm thì tính, ai nghỉ thì trừ lương.

“Bây giờ đừng nói là ta không cho các ngươi cơ hội nhé. Em trai ta và người dọn nhà đi ăn cơm, các ngươi có lòng thì giúp ta khuân vác đồ đạc lên. Ta làm người rất công bằng, chưa từng miễn cưỡng người khác.”

“Không miễn cưỡng chút nào, không miễn cưỡng chút nào.” Đặng Cửu Công vén vạt áo đường sam của mình, vỗ vào cơ thể cường tráng: “Ta thích giúp người khác dọn nhà lắm. Suốt ngày chơi mạt chược cũng nhàm chán.”

“Đúng vậy, chơi mạt chược đến tay chân cứng ngắc, vừa lúc giúp ngươi dọn đồ, hoạt động tay chân một chút.” Trương A Liên cũng vội vàng nói.

Không đợi Thạch Chí Kiên lên tiếng, đám hàng xóm giành trước sợ sau vội chạy đến chỗ xe chở đồ, vận chuyển đồ đạc lên lầu ba.

Thạch Ngọc Phượng đắc ý xoa đầu Khương Mỹ Bảo: “Nhớ kỹ nha con gái, người hiền thì bị bắt nạt. Làm người, có đôi khi phải hung dữ một chút.”

Hết chương 179.
Bình Luận (0)
Comment