Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 180 - Chương 180. Tinh Thần Chủ Nhà

Chương 180. Tinh thần chủ nhà
Chương 180. Tinh thần chủ nhà

Cái gọi là "nhà tập thể" ở thời đại này thực chất là những ngôi nhà dân cư thông thường ở Hồng Kông, cao nhất chỉ có năm tầng, được lắp đặt đầy đủ điện nước, tầng 1 chỉ rộng khoảng một nghìn thước Anh. Cho nên, nói thuê một tầng nghe có vẻ cường điệu nhưng thực ra không phải vậy, nói chính xác cũng chỉ là thuê một căn phòng rộng hơn một trăm mét vuông mà thôi.

Nhưng khái niệm mua chung cư lại khác, tức là mua cả năm tầng từ trên xuống dưới, kể cả căn nhà mặt tiền phía dưới.

Đây không phải là điều quan trọng nhất, điều quan trọng nhất là chủ tòa nhà có rất nhiều quyền lực, bao gồm cả cấp nước và cấp điện, giống như bà chủ nhà trong bộ phim Công Phu của Tinh Gia, hoặc nam chủ nhà trong bộ phim Thất Thập Nhị Gia Phòng Khách, có thể quyết định sống chết của người thuê. Nếu không hài lòng, lập tức có thể đuổi người ra ngoài. Hợp đồng thuê nhà chẳng khác nào tờ giấy lộn.

Người Anh chú ý đến hợp đồng tinh thần, nhưng điều này không có tác dụng gì ở Hồng Kông. Hồng Kông tuân theo tinh thần chủ nhà, nếu chủ nhà hài lòng thì có thể tiếp tục ở lại. Nếu không hài lòng, hắn sẽ đuổi ngươi ra ngoài.

Cho nên, mặc kệ là giọng vịt đực Đặng Cửu Công hay là bà tám Trương A Liên, tất cả đều tất cung tất kính với Thạch Ngọc Phượng.

Bọn hắn ở căn nhà này nhiều năm rồi, chưa kể tiền thuê nhà rẻ, bọn hắn cũng đã quen thuộc với môi trường xung quanh. Nếu chẳng may bọn hắn bị đuổi ra ngoài, bọn hắn biết tìm một căn phòng vừa rẻ lại ở khu vực tốt như thế ở đâu chứ?

Thạch Ngọc Phượng cùng với Khương Mỹ Bảo bước vào nhà. Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng nàng vẫn bị sốc trước cách trang trí và bố trí của ngôi nhà mới.

Một căn nhà một nghìn thước Anh không phải là một khái niệm đơn giản. Hồng Kông là một nơi nhỏ bé, môi trường sống nghèo nàn. Rất nhiều người cả một gia đình mười mấy miệng ăn cả đời chỉ có thể sống trong một căn nhà rộng mười mét vuông. Thậm chí muốn quay cái người cũng khó. Chúng đã trở thành những “nhà lồng”, “nhà chia lô” và những môi trường sống đáng kinh ngạc khác.

Vì thế, khi Thạch Ngọc Phượng bước vào nhà mới, nhìn thấy căn nhà rộng hơn nghìn thước Anh, nhịn không được vành mắt đỏ lên, ôm Khương Mỹ Bảo mà nghẹn ngào.

Thạch Chí Kiên giật mình, còn tưởng rằng chị của mình bị làm sao, vội đứng dậy an ủi nàng.

Thạch Ngọc Phượng lau nước mắt, nói mình hài lòng sống cả đời trong căn nhà như vậy, còn nói đây không phải là mộng, bảo Thạch Chí Kiên nhéo nàng một cái.

Thạch Chí Kiên làm theo, nhắm ngay gương mặt của nàng nhéo một cái. Kết quả Thạch Ngọc Phượng kêu to “ngươi muốn chết à”, sau đó giơ tay đánh Thạch Chí Kiên.

Bảo Nhi thấy mẹ đánh cậu út, cô bé lập tức vỗ tay: “Giỏi quá, cậu út lợi hại quá. Mẹ cố lên.”

Nếu đã mua hết cả căn nhà, Thạch Ngọc Phượng tự nhiên trở thành bà chủ nơi này. Giữa trưa, đám người Đặng Cửu Công và Trương A Kiên mang sang những gói quà lớn, như rượu mơ, canh móng heo, nhưng đều bị Thạch Ngọc Phượng từ chối hết.

Bây giờ nàng chướng mắt với những món quà nhỏ như vậy.

Thạch Ngọc Phượng chiếm phòng ngủ chính trong ngôi nhà mới của mình, một căn phòng rộng gần hai mươi mét vuông. Theo nàng nghĩ, cho dù dùng cân đẩu vân bay loạn trong phòng cũng vẫn còn đủ.

Bảo Nhi chân trần chạy xung quanh phòng, thỉnh thoảng còn dùng bàn chân nhỏ chà xát xuống đất. Cô bé cảm thấy gạch lát sàn thực sự mịn và sạch hơn cầu trượt của trường.

Cô bé có một căn phòng nhỏ của mình. Cô bé đặt món đồ chơi Barbie yêu thích ở nơi dễ thấy nhất, treo cặp sách cạnh bàn học, rồi mới nhảy lên giường cười khúc khích.

Thạch Ngọc Phượng và Bảo Nhi đã chọn xong phòng, gian phòng còn lại không cần phải nói là của Thạch Chí Kiên. Bên trong bố trí rất đơn giản, chỉ có một cái giường và một giá sách nhỏ.

Khi sắp xếp đồ đạc, Thạch Ngọc Phượng phát hiện những thứ mà nàng mang từ Thạch Giáp Vĩ đến dường như không có tác dụng gì nhiều. Đúng như em trai Thạch Chí Kiên đã nói, nơi này đã đầy đủ mọi thứ, chỉ cần xách túi vào ở là được.

Dù là tủ quần áo, bàn trang điểm hay chiếc bàn ăn nhỏ, tất cả đều là “tâm huyết” mà nàng đã tích lũy nhiều năm. Ngay cả những chiếc xoong nồi rách nát mà nàng không nỡ vứt, bây giờ tất cả dường như đã trở nên vô dụng.

Mặc kệ, có nhà mới cũng không thể quên nguồn gốc.

Thạch Ngọc Phượng yêu cầu mọi người nhét tủ quần áo và các đồ đạc lộn xộn khác vào phòng Thạch Chí Kiên. Ai bảo phòng hắn thoáng nhất làm gì.

Đối với điều này, Thạch Chí Kiên phản đối, nhưng bị Thạch Ngọc Phượng nhéo lỗ tai, phản đối vô hiệu.

Thu dọn nhà mới xong, Thạch Chí Kiên luôn cảm thấy thiếu một thứ gì đó.

Hắn bỗng nhiên nhớ ra, là thiếu tủ lạnh và tivi.

Tủ lạnh thì dễ nói rồi. Đến lúc đó mua một cái là được, nhưng tivi lại là thứ hiếm có.

Hồng Kông thành lập đài truyền hình đầu tiên có tên Vô Tuyến Điện Thị, tivi bọn hắn bán được gọi là vô tuyến truyền hình.

Đây là đài truyền hình tính phí, mỗi tháng trả hai mươi lăm đô la Hồng Kông để xem các chương trình tiếng Quảng Đông

Mười năm sau, đài truyền hình TVB thứ hai của Hồng Kông sẽ khai trương vào ngày 17 của tháng này. Gia tộc Lợi thị và Thiệu thị đã cùng nhau đầu tư vào đài này, đi theo con đường vô tuyến miễn phí. Nói cách khác, nếu bây giờ mua tivi, mọi người có thể lựa chọn TVB để xem tivi miễn phí.

Vì vậy, hiện nay tỷ lệ sở hữu TV của người dân Hồng Kông không nhiều, hầu hết chỉ những gia đình giàu có mới mua.

Đối với Thạch Chí Kiên mà nói, tivi là một nhu cầu thiết yếu không thể thiếu trong cuộc sống và là công cụ chính để thu thập thông tin trong tương lai.

Hết chương 180.
Bình Luận (0)
Comment