Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 181 - Chương 181. Công Nhân Gương Mẫu Tô Ấu Vi

Chương 181. Công nhân gương mẫu Tô Ấu Vi
Chương 181. Công nhân gương mẫu Tô Ấu Vi

Sau khi hạ quyết tâm tìm cơ hội mua một cái tivi, Thạch Chí Kiên nói với Thạch Ngọc Phượng hắn sẽ về nhà máy lo công việc, tối sẽ về ăn cơm với gia đình.

Dọn sang nhà mới, nhất định phải ăn một bữa thật ngon để chúc mừng.

Sau khi Thạch Chí Kiên đi rồi, Thạch Ngọc Phượng nhìn cách bố trí căn phòng một lần nữa, sau đó đi ra ngoài xem căn phòng nhỏ còn sót lại.

Thạch Chí Kiên vốn muốn dùng căn phòng nhỏ này để chứa những thứ lộn xộn nhưng Thạch Ngọc Phượng lại cảm thấy lãng phí. Nàng xoa cằm suy nghĩ tìm cơ hội đăng quảng cáo cho thuê căn phòng nhỏ này, kiếm thêm được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Thạch Chí Kiên chạy về nhà máy Nguyên Lãng, hắn đột nhiên phát hiện bầu không khí không ổn.

Hắn tìm Đại Thanh Hùng hỏi thăm. Thì ra Đới Phượng Ny phái người đến đào người, nhà máy lập tức bị đào đi ba mươi mấy người. Cũng may ba mươi mấy người này không phải công nhân kỹ thuật cốt cán, đảm nhiệm công việc không quá quan trọng trong dây chuyền sản xuất, hoàn toàn có thể tìm người thay thế.

Ngoài ra, nếu không phải Thạch Chí Kiên đã có công tác chuẩn bị từ trước, kịp thời dạy cho công nhân những bài học tư tưởng và đạo đức, chỉ sợ người bị đào sẽ càng nhiều hơn.

Thạch Chí Kiên đối với điều này không quá ngạc nhiên. Trên thế giới này người khó giữ chân nhất chính là những người làm việc mà trong đầu hay có những suy nghĩ khác, luôn cho rằng mình có thể kiếm được nhiều tiền hơn ở nơi khác. Chỉ sau khi đến đó, bọn hắn mới nhận ra rằng trên thế giới này không có gì tiện nghi đến như vậy. Nếu ngươi không chịu cố gắng, không chỗ nào là thiên đường cả.

Tuy nhiên, điều này cũng nhắc nhở Thạch Chí Kiên dường như công tác tư tưởng cho người lao động vẫn chưa đủ, cần phải có một phiên bản 2.0 nâng cấp.

Thế là, Thạch Chí Kiên yêu cầu Đại Thanh Hùng triệu tập mười quản lý nhà máy, hỏi thăm trong số công nhân ai là người làm việc chăm chỉ nhất.

Mọi người cùng đề cử một người. Không ngạc nhiên chút nào, người đó chính là Tô Ấu Vi.

Người khác đến nơi này làm công là để kiếm tiền nuôi gia đình. Còn Tô Ấu Vi đến đây làm công là để trả ơn.

Có suy nghĩ như vậy, nàng đương nhiên cố gắng hơn nhiều so với những người khác. Tất cả đều nhìn thấy rõ như ban ngày.

Sau khi nhận được kết quả này, Thạch Chí Kiên lập tức đánh nhịp, Tô Ấu Vi chính là công nhân gương mẫu của tháng này.

Dựa theo thiết kế của Thạch Chí Kiên, công nhân gương mẫu là một tấm gương, một chuẩn mực. Tô Ấu Vi sẽ đeo một bông hoa lớn màu đỏ trên ngực, chụp một bức ảnh lớn và dán trên bảng danh dự, cộng với phần thưởng bao gồm một trăm đồng tiền thưởng, năm mươi ký gạo, ba mươi ký dầu ăn và những thứ khác, lập tức thu hút tất cả người của nhà máy.

Điều này không chỉ làm tăng sự nhiệt tình sản xuất của người lao động mà còn mang lại cho bọn hắn những mục tiêu mới để phấn đấu, bọn hắn sẽ không rời đi khi bị đào.

Thạch Chí Kiên thậm chí còn đang xem xét việc thành lập một trường mẫu giáo cho công nhân sau khi hoạt động của nhà máy ổn định vào cuối năm, đồng thời tìm người giúp chăm sóc trẻ em để giải quyết những lo lắng của công nhân. Như vậy, nhà máy sẽ càng giống nhà hơn.

Trong văn phòng.

Thạch Chí Kiên ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc, long trọng tiếp đãi công nhân gương mẫu Tô Ấu Vi.

Hôm nay tiểu nha đầu không đi chân đất nữa mà đã mang một đôi giày mới, một đôi xăng đan đế mềm. Nàng đứng trước mặt Thạch Chí Kiên, không dám ngẩng đầu, chỉ ngượng ngùng đùa bỡn góc áo.

Thạch Chí Kiên đứng lên, vòng qua bàn làm việc đến trước mặt Tô Ấu Vi, chắp tay sau lưng nhìn nàng từ trên xuống dưới. Trước ngực nàng đeo một đóa hoa hồng lớn, quần áo cũng mới luôn.

“Nếu ta nhớ không lầm thì dường như ta đã mua cho ngươi một đôi giày. Thế đôi giày kia đâu? Ném rồi à?”

“Không phải.” Tô Ấu Vi vội xua tay, ngẩng đầu, đôi mắt to đen nhánh lóe lên ánh sáng. Nàng khẽ căn môi nói: “Là ta không nỡ mang.”

“Không nỡ mang?”

“Vâng.” Tô Ấu Vi gật đầu: “Ngươi tặng cho ta, cho nên ta không nỡ mang.”

Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Nếu ngươi thích, về sau ta sẽ cho ngươi nhiều thêm một chút. Giày là để mang, chứ không phải để cất.”

Gương mặt Tô Ấu Vi đỏ ửng lên: “Ta sợ làm bẩn nó.”

Thạch Chí Kiên trêu ghẹo một câu: “Thế thì phải làm sao đây? Bây giờ ngươi là công nhân gương mẫu của chúng ta, ngươi bảo chúng ta làm sao mà thưởng cho ngươi đây?”

“Không cần, ngươi đã thưởng cho ta nhiều lắm rồi.” Tô Ấu Vi lại xua tay: “Ta không muốn cái gì nữa hết.”

Thạch Chí Kiên cười nói: “Khác mà. Đó là nhà máy thưởng cho ngươi, còn ta thì lại muốn thưởng riêng một vài thứ cho ngươi mới được. Ngươi nói xem, ngươi thích cái gì?”

Tô Ấu Vi lắc đầu, không lên tiếng.

Thạch Chí Kiên lại nói: “Ta nghe nói ngươi muốn đi học. Chi bằng ta dạy cho ngươi biết chữ được không?”

Ánh mắt Tô Ấu Vi sáng lên: “Ngươi đồng ý dạy cho ta biết chữ sao?” Âm thanh của nàng nhỏ như ruồi muỗi.

“Tại sao lại không đồng ý? Ta nói thì sẽ giữ lời. Nào, chúng ta bắt đầu thôi.”

“Ngay bây giờ?”

“Đúng vậy, ta rất bận, đương nhiên phải tranh thủ thời gian rồi.” Thạch Chí Kiên nói, sau đó hắn bảo Tô Ấu Vi ngồi vào bàn làm việc của mình, đặt một tờ giấy trắng và một cây bút máy trước mặt nàng.

Tô Ấu Vi tò mò nhìn tờ giấy và cây bút, bỗng nhiên cảm thấy Thạch Chí Kiên ôm nàng từ phía sau.

Thoáng chốc, cả người Tô Ấu Vi đều run rẩy.

Hết chương 181.
Bình Luận (0)
Comment