Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 182 - Chương 182. Lão Đại Vịnh Đồng La Thạch Ngọc Phượng

Chương 182. Lão đại vịnh Đồng La Thạch Ngọc Phượng
Chương 182. Lão đại vịnh Đồng La Thạch Ngọc Phượng

Thạch Chí Kiên từ phía sau ôm lấy Tô Ấu Vi, dùng tay nắm chặt tay của nàng, cầm bút máy nhẹ nhàng viết chữ lên tờ giấy trắng.

“Để mau chóng giúp ngươi biết chữ, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày ta dạy ngươi viết một bài thơ Đường. Điều này không chỉ nâng cao khả năng đọc viết của ngươi mà còn giúp ngươi gia tăng kiến thức, đồng thời trau dồi tình cảm.”

Tim của Tô Ấu Vi đang đập mạnh, hoàn toàn không nghe thấy Thạch Chí Kiên nói cái gì.

Huống chi, khi Thạch Chí Kiên nói chuyện, hơi thở của hắn nhẹ nhàng phả vào mặt của nàng, khiến gương mặt của Tô Ấu Vi trở nên nóng hổi.

Trong lúc cả người Tô Ấu Vi mềm nhũn, thần hồn điên đảo, đột nhiên cửa phòng làm việc được đẩy ra, một người xông vào.

“Kiên ca, tiền hàng tháng này đã có. Ơ?” Đại Thanh Hùng vui mừng xông vào, lập tức nhìn thấy Thạch Chí Kiên đang ôm Tô Ấu Vi.

“Ta cái gì cũng không nhìn thấy.” Đại Thanh Hùng vội vàng che mắt của mình lại, lui ra ngoài, đồng thời còn đóng giùm luôn cánh cửa.

Hai anh em Trần Kim Long và Trần Kim Hổ bên ngoài hỏi: “Tại sao ngươi lại ra nhanh như vậy?”

Đại Thanh Hùng nghiêm túc nói: “Kiên ca một ngày trăm công nghìn việc, đừng quấy rầy hắn.”

Trần Kim Long và Trần Kim Hổ nhìn nhau: “Lý Vạn Cơ là ai?”

….

Trong văn phòng, Tô Ấu Vi mắc cỡ chết đi được.

“Làm sao đây? Bị người ta nhìn thấy rồi.”

“Đừng lộn xộn, ngươi hãy viết xong bài thơ này đi. Ngươi xem kìa, ngươi chỉ khẽ động một chút, nét chữ lập tức sai ngay.” Giọng nói của Thạch Chí Kiên vang lên bên tai.

Tô Ấu Vi vội ổn định tâm trạng nhìn chữ trên tờ giấy trắng.

Một bài thơ Đường viết gọn gàng, nét chữ mạnh mẽ.

“Người thì đẹp trai, không ngờ chữ viết cũng đẹp như vậy. Nhưng đáng tiếc, ta lại chẳng biết được chữ nào.” Tô Ấu Vi thầm nhủ trong lòng.

“Bây giờ là lúc quan trọng, ngươi nhất định phải tập trung mười hai phần tinh thần. Bài thơ này là bài Khách Chí của đại thi nhân Đỗ Phủ. Ta đọc qua một lần, ngươi nhất định phải cẩn thận lắng nghe.”

Nói xong, Thạch Chí Kiên bắt đầu chậm rãi đọc bài thơ. Khi đọc đến hai câu “Vắng khách, lối hoa thưa quét dọn; mừng bạn, cửa bồng lại mở ra”, Thạch Chí Kiên ghé sát lỗ tai của Tô Ấu Vi, nói: “Ngươi nhất định phải nhớ kỹ hai câu thơ này.”

“Tại sao?” Tô Ấu Vi cảm thấy giọng của mình đang run lên.

“Bởi vì khi ngươi hiểu được chân lý của hai câu thơ này, ngươi sẽ hiểu ý nghĩa của cuộc sống là gì.”

Tô Ấu Vi cảm thấy câu nói này rất cao thâm, rất có trình độ, vội ghi nhớ hai câu thơ đó.

“Được rồi, hôm nay ta dạy ngươi bấy nhiêu thôi, lần sau tiếp tục.”

Buổi tối, bận rộn cả một ngày, Thạch Chí Kiên từ Nguyên Lãng chạy về nhà mới.

Cách từ rất xa hắn đã nhìn thấy một đám người đang vây quanh dưới lầu.

“Có chuyện gì vậy?” Thạch Chí Kiên giật mình, vội chạy đến xem.

“Cảm ơn ngươi, Ngọc Phượng tỷ, nếu không nhờ ngươi giúp đỡ, hai tên lưu manh kia đã đập nát hàng rau của ta rồi. Nhờ có ngươi mắng mà bọn hắn mới chịu đi.” Một người bán thức ăn nói.

“Đúng vậy, Ngọc Phượng ngươi là người tốt. Nếu không có ngươi giúp đỡ, đám cảnh sát thu phí bảo hộ sẽ không dễ dàng dừng tay đâu.” Một người bán thịt heo nói.

“Cảm ơn Ngọc Phượng ngươi đã can thiệp vào chuyện bất bình. Sau này chợ bán thức ăn vịnh Đồng La có ngươi bảo vệ, chúng ta cũng yên tâm hơn.” Một người khác lên tiếng.

“Mọi người có lòng rồi, nhưng ta tuyệt đối không thể nhận đồ của các ngươi được.” Thạch Ngọc Phượng tay ôm khoai tây, còn có thịt heo, trong ngực kẹp củ cà rốt, cải trắng.

“Ta đã nói rồi, tất cả mọi người đều là người giang hồ trọng nghĩa khí. Thạch Ngọc Phượng ta mới chuyển đến vịnh Đồng La này, nhưng chúng ta đã là hàng xóm. Hàng xóm bị lưu manh và cảnh sát ăn hiếp, làm sao ta có thể ngồi yên không quan tâm đến. Ta đương nhiên phải ra tay rồi.”

“Không nói các ngươi không biết, em trai của ta uy phong lắm. Nó quen với thanh tra Lôi Lạc, còn có Nhan Hùng. Đám lưu manh và cảnh sát đều sợ hai người bọn hắn.”

“Trách không được.”

“Ngọc Phượng tỷ thật là uy phong.”

“Em trai của ngươi cũng uy phong.”

Thạch Ngọc Phượng được mọi người tán dương, cảm giác bay bổng, chân sau cũng nhẹ hơn mấy phần.

Thạch Chí Kiên bên ngoài nghe được lời này, không khỏi dở khóc dở cười, không ngờ chị của hắn vừa mới đến chưa được bao lâu đã biến thành lão đại của vịnh Đồng La.

Nếu Lôi Lạc và Nhan Hùng nghe được chị của hắn dùng tên của hai người hù dọa đám lưu manh ngoài chợ và đám cảnh sát quèn, sợ rằng sẽ bị tức chết.

Mãi đến khi đám người ngoài chợ tản đi, lúc này Thạch Chí Kiên mới lên lầu. Cách thật xa hắn đã nghe thấy Thạch Ngọc Phượng vừa nhặt rau vừa ngâm nga trong bếp.

Thạch Chí Kiên giả bộ như cái gì cũng không biết: “Đừng nấu nướng nữa, chúng ta dẫn Bảo Nhi ra ngoài ăn một bữa thật ngon đi.”

Thạch Ngọc Phượng giơ rau cải trắng trong tay lên, rồi chỉ thịt heo bên cạnh: “Thức ăn nhiều như vậy rồi, cần chi phải tốn kém. Xem ta mua nhiều thức ăn chưa. Chúng ta nấu canh đầu heo, là món ngươi thích nhất đấy.”

Thạch Chí Kiên mở to mắt: “Vậy thì làm nhanh đi.”

“Làm cái gì?”

“Ăn cơm xong, chúng ta đi xem phim.” Thạch Chí Kiên giơ vé xem phim trong tay lên: “Là Trần Bảo Châu mà ngươi thích nhất.”

Hết chương 182.
Bình Luận (0)
Comment