Loan Tử, vịnh Đồng La.
Là một trong những khu vực phát triển nhất ở Hồng Kông, không chỉ có nhiều cửa hàng bách hóa mà còn có rất nhiều rạp chiếu phim. Ban ngày có nhiều người làm việc ở công ty, buổi tối mọi người đều ra ngoài giải trí.
“Bán cá viên cà ri thơm ngon đây.”
“Xúc xích giòn và ngon đây.”
“Hủ tiếu xào bò thơm nức mũi đây.”
Bên đường thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng rao bán ầm ĩ của những người bán hàng.
Những thanh niên nam nữ tan sở tụ tập thành từng nhóm hai ba người ăn cá viên, nhai xúc xích, trên môi nở nụ cười vui vẻ.
Thạch Chí Kiên mặc áo vest mới tinh, đẹp trai ngời ngời đi trên đường phố.
Những nữ hài xinh đẹp của công ty, cũng như những nữ nhân đứng đường dưới những ngọn đèn neong thỉnh thoảng lại đưa ra những ánh mắt mập mờ về phía hắn.
Ai cũng có suy nghĩ thích cái đẹp, nữ nhân cũng không ngoại lệ.
Nhưng khi ánh mắt của những nữ nhân này từ Thạch Chí Kiên chuyển qua Thạch Ngọc Phượng, lập tức hiện lên sự khinh thường, trong lòng tự nhủ đáng tiếc cho một người đẹp trai như vậy lại đi cùng với một nữ nhân bị què. Lại còn có một tiểu nha đầu? Chẳng lẽ là vợ chồng?
“Nhìn cái gì, đây là em trai của ta.”
Thạch Ngọc Phượng nhìn thấy mọi việc, lập tức hiểu được ý nghĩa trong ánh mắt của những nữ nhân kia, miệng mắng to.
“Ra ngoài chơi là để vui vẻ, ngươi cần chi phải tức giận chứ?” Thạch Chí Kiên mua kẹo đường cho Bảo Nhi, chọc cho Bảo Nhi cười khanh khách.
“Là các nàng nhìn ta không tốt, dùng ánh mắt mắng ta trước.”
“Ngươi dữ quá nhỉ, ngay cả ánh mắt mắng ngươi, ngươi cũng có thể nhìn ra.”
“Cái này ta gặp nhiều rồi.” Thạch Ngọc Phượng nói: “Từ lúc ta bị què chân, ánh mắt nào mà ta chưa từng thấy qua, nhìn một chút là biết có ý gì.”
Thạch Chí Kiên không lên tiếng. Thạch Ngọc Phượng bị què chân là vì hắn.
“Ta hiểu ánh mắt này của ngươi. Ngươi đừng có bất kỳ gánh nặng gì trong lòng. Năm đó cứu ngươi là ta tự nguyện, bị người chặt đứt gân chân là do ta không may mắn. Ngươi mà còn như vậy nữa, ta giận đấy.”
Thạch Chí Kiên vội vươn tay nắm lấy vai của chị mình: “Ta nghe ngươi, gia đình chúng ta phải sống cho thật vui vẻ. Bây giờ chúng ta đi xem phim trước.”
….
Phim Hồng Kông thời đại này gần như bị Thiệu thị lũng đoạn.
Kể từ cái chết của ông trùm điện ảnh thế hệ đầu tiên Lục Vân Đào trong một vụ tai nạn máy bay ba năm trước, có rất ít công ty điện ảnh có thể cạnh tranh với Thiệu thị.
Hiện tại, Thiệu thị gần như thống trị ngành điện ảnh Hồng Kông, sản xuất hơn hai trăm bộ phim mỗi năm và đang hình thành một đế chế điện ảnh khổng lồ.
Rạp chiếu phim sân khấu mới ở vịnh Đồng La vô cùng náo nhiệt, ở lối vào có nhiều người bán đồ ăn nhẹ, bóng bay, đồ chơi và hoa.
Trong hành lang dài của rạp chiếu phim, có nhiều áp phích phim vẽ tay khác nhau, ngôi sao lớn của thời đại này như Lý Kỳ, Tạ Nguyên, Tào Đạt Hoa, Trần Bảo Châu, Tiêu Phương Phương, Tiết Gia Yến, Phùng Bảo Châu và rất nhiều ngôi sao lớn khác đều xuất hiện trên poster.
Có ba bộ phim được chiếu tối nay, bộ phim 007 nội địa đầu tiên Thiết Quan Âm, phim Liêu Trai cải biên Mắt Xích và Thiên Kiếm Tuyệt Đao có sự tham gia của Trần Bảo Châu. Nàng đóng vai nam chính Tả Thiếu Bạch trong phim.
Bộ phim này được chuyển thể từ tiểu thuyết võ thuật của Ngọa Long Sinh, được Thiệu thị mua bản quyền chuyển thể thành phim, chỉ mất hai mươi ngày để quay, được người xem hưởng ứng rất nhiệt liệt sau khi trình chiếu.
Thạch Ngọc Phượng là fan trung thành của Trần Bảo Châu. Nàng đã sưu tầm rất nhiều áp phích cá nhân và tạp chí tầm phào về Trần Bảo Châu ở nhà, nhưng nàng hiếm khi xem phim vì vé xem phim quá đắt.
Thiên Kiếm Tuyệt Đao đã được chiếu một tháng, rất nhiều người cũng đã coi. Thạch Ngọc Phượng nghe người ta nói rất nhiều lần nhưng nàng vẫn không chịu bỏ tiền để mua vé đi xem một lần.
Tối nay, Thạch Chí Kiên xem như giúp chị của mình hoàn thành giấc mơ. Hai vé người lớn và một vé trẻ em có giá tổng cộng là mười hai tệ rưỡi.
Thạch Ngọc Phượng nhìn thấy Thạch Chí Kiên trả tiền cho người bán vé, mặc dù bây giờ nàng đang có ba chục nghìn đô la Hồng Kông để dành, nhưng vẫn không nhịn được mà cảm thấy đau lòng.
Chờ Thạch Chí Kiên mua vé xong, nàng càm ràm Thạch Chí Kiên tiêu tiền bậy bạ, còn nói mình không thích xem phim. Phim nghe thì hay lắm nhưng khi xem lại rất dở.
…
Trong rạp chiếu phim.
Thạch Ngọc Phượng vừa nãy còn nói Thạch Chí Kiên lãng phí tiền, nói phim xem dở lúc này đã ngồi ngay ngắn trên ghế, hai tay nắm chặt, biểu hiện căng thẳng, hận không thể dùng que diêm để chống mí mắt của mình lên, không muốn bỏ lỡ từng giây từng phút nào của bộ phim.
Bảo Nhi cũng tò mò nhìn màn hình lớn, hoàn toàn bị hình ảnh trong phim hấp dẫn.
Chỉ có Thạch Chí Kiên là ngáp một cái.
Bởi vì bộ phim này đã được chiếu một tháng, cho nên người mua vé xem phim không nhiều.
Nhiều người thích xem phim đã đến đây để giải trí từ một tháng trước, chỉ có nữ nhân keo kiệt như Thạch Ngọc Phượng mới thưởng thức một tác phẩm xuất sắc muộn như thế.
Đương nhiên, tác phẩm xuất sắc này trong mắt Thạch Chí Kiên lại không bằng một quảng cáo ở kiếp trước.
Bộ phim này không chỉ buồn tẻ về màu sắc mà còn nhàm chán, đặc biệt là những cảnh đánh nhau giả tạo đến mức chỉ có thể miêu tả là hài hước.
Điều duy nhất khiến Thạch Chí Kiên cảm thấy hứng thú là trong bộ phim này có một cựu binh tương lai Tăng Giang. Nhưng lúc này Tăng Giang vẫn còn là một chàng trai đẹp trai, vai diễn hắn đóng là nhân vật chính phái khiến Thạch Chí Kiên cảm thấy không được hài hòa.