Khi Thạch Chí Kiên đang cảm thấy buồn ngủ, đằng sau truyền đến tiếng nói chuyện.
“Thiệu thị gần đây kiếm không ít tiền, nhiều phim mới được trình chiếu như vậy.”
“Cũng coi như bù lỗ. Một bộ phim đầu tư hai ba trăm ngàn, phòng bán vé không tốt thì sẽ bị lỗ vốn.”
“Thiệu thị đều là phim chất lượng cao, làm sao có thể là phim dở được?”
“Cũng không nhất định. Nghe nói gần đây Thiệu thị đầu tư một bộ phim tên là Độc Tí Đao, đạo diễn Trương Triệt và ông chủ Thiệu xảy ra tranh chấp bởi vì Trương Triệt đã chọn một người mới ít tên tuổi Vương Vũ vào vai chính, sợ là phải bồi thường đến hộc máu.”
Phim thời đại này thường chọn sao lớn. Lần này Thiệu thị quay Độc Tí Đao, ông chủ Thiệu muốn dùng đại minh tinh Trần Quan Thái đảm nhiệm nhân vật chính. Tuy nhiên, đạo diễn Trương Triệt lại muốn dùng người mới Vương Vũ, vì thế bộ phim không được coi trọng, bao gồm cả ông chủ Thiệu.
Thạch Chí Kiên nghe đến đó, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên, ngay cả cơn buồn ngủ vừa mới bò lên mũi cũng hoảng sợ bỏ chạy.
Trước đó, Thạch Chí Kiên đã nghe Từ tam thiếu Từ Thế Huân nói trước đó, bảo hắn đến tài trợ cho Thiệu thị giúp hắn quảng cáo mì ăn liền, nhưng bây giờ nghe đến bộ phim Độc Tí Đao, hắn đột nhiên có chủ ý khác.
Người khác không biết, nhưng Thạch Chí Kiên hắn lại biết Độc Tí Đao chính là con ngựa ô của Thiệu thị từ lúc thành lập cho đến nay, cũng là bộ phim đầu tiên chính thức có doanh thu phòng vé hơn một triệu.
Đạo diễn bộ phim là Trương Triệt, biên kịch là Nghê Khuông. Nghê Khuông đã sao chép Thần Điêu Hiệp Lữ của Kim Dung, nam chính bị tiểu thư điêu ngoa chặt đứt một cánh tay, sau đó thu hoạch được bí tịch, trở thành cao thủ võ lâm.
Bộ phim này trước khi ra mắt chưa được biết đến nhưng đã thành công chỉ sau một đêm nhờ truyền miệng, doanh thu phòng vé vượt quá một triệu. Trương Triệt trở thành đạo diễn một triệu, còn Vương Vũ trở thành siêu sao võ thuật.
Trong lòng Thạch Chí Kiên nóng như lửa.
Thay vì tài trợ cho bộ phim nhằm nâng cao danh tiếng thương hiệu của chính ngươi, sao ngươi không trực tiếp mua đứt bộ phim?
Nó không chỉ có thể giúp quảng bá thương hiệu mà còn kiếm được rất nhiều tiền!
Nghĩ đến đây, Thạch Chí Kiên đã có quyết định.
Ngày mai đi Thiệu thị.
Mua đứt Độc Tí Đao.
Đã có kế hoạch trong đầu, rạng sáng hôm sau, Thạch Chí Kiên ăn mặc chỉnh tề, khí thế anh hùng hừng hực, tóc chải ngược, đồ vest đen, giày da bóng loáng, nhìn thế nào cũng giống một nhân sĩ thành công.
Sau đó, Thạch Chí Kiên lái xe thẳng đến công ty luật đón luật sư riêng của mình là Hồ Tuấn Tài, cả hai cùng nhau đến công ty Thiệu thị.
Trong khoảng thời gian này, Hồ Tuấn Tài đi theo Thạch Chí Kiên làm ăn cũng không tệ, tiền lương cao đến hai nghìn đô la Hồng Kông. Những bộ vest cũ hắn từng mặc cũng được quyên góp cho các tổ chức từ thiện gần đó. Bây giờ, hắn đã bắt đầu mặc áo vest hàng hiệu, thắt cà vạt. Dựa theo yêu cầu của ông chủ Thạch Chí Kiên, hắn đã biến bản thân mình thành một phiên bản hoàn hảo.
Trên xe, Thạch Chí Kiên rảnh rỗi hỏi Hồ Tuấn Tài chuyện phát sinh ở thuyền hoa lần trước, hỏi Hồ Tuấn Tài có theo tỷ tỷ lớn tuổi đến Cửu Long mướn phòng hay không.
Hồ Tuấn Tài ngại ngùng đáp, nói mình có đến đó nhưng chuyện gì cũng không phát sinh. Hai người chỉ nói chuyện về cuộc sống và văn học trong phòng.
Thạch Chí Kiên hỏi nói về chuyện gì.
Hồ Tuấn Tài nói: “Nàng hỏi bình thường ta thích cái gì, ta nói với nàng ta thích đọc sách. Nàng hỏi ta thích đọc sách gì, ta nói ta thích đọc từ điển pháp luật tiếng Anh. Nàng nói ngoại trừ những loại sách đó, ta còn thích xem sách gì nữa. Ta nói ta thích đọc sách tiểu thuyết võ hiệp.”
“Sau đó thì sao?”
“Nàng hỏi là tiểu thuyết võ hiệp gì, ta bảo ta thích tiểu thuyết Anh Hùng Xạ Điêu của Kim Dung tiên sinh.”
“Chà, còn gì nữa không?” Thạch Chí Kiên liếc Hồ Tuấn Tài một cái.
Hồ Tuấn Tài đáp: “Chẳng còn gì cả, nàng chỉ liếm môi nói, ta cũng thích Xạ Điêu.”
Thạch Chí Kiên ngơ ngác: “Ngươi có chắc ngươi cái gì cũng không làm với nàng không?”
“Đúng vậy mà, chúng ta chỉ trò chuyện về văn học, nói chuyện về đời sống.” Ánh mắt Hồ Tuấn Tài bối rối tránh nhìn thẳng Thạch Chí Kiên.
“Có quỷ mới tin ngươi.”
…
Công ty điện ảnh Thiệu thị lúc trước nằm ở Thâm Thủy Bộ Hồng Kông. Về sau, sau khi phim trường Thiệu thị được xây dựng, công ty đã chuyển về gần vịnh Thanh Thủy.
Bây giờ, quy mô tổng thể của phim trường Thiệu thị đã được đưa vào sử dụng, một số khu vực vẫn đang được mở rộng.
Thạch Chí Kiên cũng không có quá nhiều kinh ngạc đối với phim trường Thiệu thị. Trong mắt của hắn, Thiệu thị hiện tại chẳng khác nào người tí hon, hoàn toàn không thể so sánh với Thiệu thị kiếp trước.
Nhưng trong mắt Hồ Tuấn Tài lại là một nơi khó lường. Hắn ôm cặp công văn trong ngực, ánh mắt nhìn loạn xung quanh.
“Thạch tiên sinh, ngươi xem phim trường này bao lớn, vô cùng khí phái. Không ngờ tất cả phim của Thiệu thị đều được quay ở đây.”
Hồ Tuấn Tài liên tục thán phục, thỉnh thoảng còn đưa tay sờ cái này, đụng cái kia.
Thạch Chí Kiên không quan tâm lắm. Hắn dẫn Hồ Tuấn Tài đến chỗ có người, hy vọng có thể hỏi thăm địa chỉ của phòng tổng giám đốc công ty Thiệu thị.