Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 185 - Chương 185. Chủ Yếu Là Muốn Tài Trợ

Chương 185. Chủ yếu là muốn tài trợ
Chương 185. Chủ yếu là muốn tài trợ

Công ty điện ảnh Thiệu thị lúc trước nằm ở Thâm Thủy Bộ Hồng Kông. Về sau, sau khi phim trường Thiệu thị được xây dựng, công ty đã chuyển về gần vịnh Thanh Thủy.

Bây giờ, quy mô tổng thể của phim trường Thiệu thị đã được đưa vào sử dụng, một số khu vực vẫn đang được mở rộng.

Thạch Chí Kiên cũng không có quá nhiều kinh ngạc đối với phim trường Thiệu thị. Trong mắt của hắn, Thiệu thị hiện tại chẳng khác nào người tí hon, hoàn toàn không thể so sánh với Thiệu thị kiếp trước.

Nhưng trong mắt Hồ Tuấn Tài lại là một nơi khó lường. Hắn ôm cặp công văn trong ngực, ánh mắt nhìn loạn xung quanh.

“Thạch tiên sinh, ngươi xem phim trường này bao lớn, vô cùng khí phái. Không ngờ tất cả phim của Thiệu thị đều được quay ở đây.”

Hồ Tuấn Tài liên tục thán phục, thỉnh thoảng còn đưa tay sờ cái này, đụng cái kia.

Thạch Chí Kiên không quan tâm lắm. Hắn dẫn Hồ Tuấn Tài đến chỗ có người, hy vọng có thể hỏi thăm địa chỉ của phòng tổng giám đốc công ty Thiệu thị.

Rất nhanh, hai người gặp được một đoàn làm phim. Tấm biển bên ngoài đoàn có ghi, “Giang Hồ Đệ Nhất Kiếm”, diễn viên chính Trần Bảo Châu, Hạ Kim Hán, đạo diễn Sử Quốc Lương…

Trần Bảo Châu? Thạch Chí Kiên không khỏi giật mình. Tối hôm qua hắn còn xem phim của nàng, không ngờ hôm nay lại được gặp người thật. Nếu chị của hắn Thạch Ngọc Phượng mà biết, còn không vui mừng đến chết sao?

Thạch Chí Kiên nghĩ, đợi lát nữa giải quyết mọi chuyện xong xuôi, hắn sẽ tìm cơ hội xin chữ ký của Trần Bảo Châu, xem như tạo sự bất ngờ cho Thạch Ngọc Phượng.

Lúc này, toàn bộ địa điểm quay phim đều được trang trí bằng các mẫu nền. Vì là phim võ thuật cổ trang nên các mẫu đó được vẽ bằng những tảng đá hình thù kỳ lạ và các loại hoa cỏ cây cối. Sau khi sắp xếp gọn gàng sẽ tạo nên khung cảnh xung quanh, toàn bộ khung cảnh giống như Tuyệt Tình Cốc trong tiểu thuyết võ hiệp.

Trên thực tế, theo quan điểm của Thạch Chí Kiên, việc quay loại cảnh này nên quay bên ngoài để có cảm giác chân thực.

Nhưng hiện tại mới là năm 1967, rất nhiều người quay phim đều yêu cầu hiệu suất và tốc độ cao. Nếu có thể tiết kiệm thời gian thì có thể tiết kiệm thời gian. Chạy ra ngoài thì dễ, nhưng vận chuyển bất kỳ máy móc, thiết bị nào cũng đều phiền phức, chi bằng làm mấy cái mẫu nền che chắn một chút, có gì dọn dẹp cũng dễ.

Huống chi bây giờ yêu cầu của khán giả không cao. Một người vẫy chiến kỳ có thể được xem là thiên quân vạn mã. Chẳng hạn như trong phiên bản 1983 của Anh Hùng Xạ Điêu cũng có rất nhiều mẫu nền giả như vậy, nhưng khán giả vẫn xem ngon lành.

Trong lúc Thạch Chí Kiên đang nhìn xung quanh, một giọng nói đột nhiên vang lên: “Anh bạn, làm phiền ngươi giúp đỡ di chuyển cái bàn đá ra giữa giúp ta với.”

Thạch Chí Kiên nhìn lại, hắn nhìn thấy một nam nhân khoảng bốn mươi tuổi hào hoa phong nhã, dáng người cao gầy, đeo mắt kính gọng nhựa. Lúc này, hắn đang cầm một xấp bản thảo chỉnh sửa cái gì đó.

Thạch Chí Kiên cũng không giải thích hắn đến để làm việc, chỉ nói với Hồ Tuấn Tài giúp hắn khiêng cái bàn đá kia mà thôi.

Vốn tưởng rằng bàn đá rất nặng, mới xê dịch một chút hắn mới biết thì ra nó được làm bằng thạch cao. Hai người hợp lực rất nhẹ nhàng là có thể di chuyển. Sau đó có hai chiếc ghế đá tròn được đặt ở hai bên bàn đá, lại dựa theo yêu cầu của đạo diễn đưa chén rượu và bầu rượu lên bàn. Không cần đoán cũng biết lát nữa sẽ có cảnh đập phá quán rượu.

Mặc dù những việc này rất nhỏ nhưng Thạch Chí Kiên làm rất tận tâm. Điều quan trọng nhất là hắn đã từng nhìn thấy mọi người quay phim ở kiếp trước, hắn biết điểm mấu chốt của việc đặt đạo cụ là chúng phải thẳng hàng với tiêu điểm của máy ảnh chứ không được đặt ngẫu nhiên.

Thường thì loại công việc tầm thường nhất này lại có thể bộc lộ tố chất nghề nghiệp của một người, ít nhất nam nhân trung niên không nhịn được phải nhìn Thạch Chí Kiên một chút.

Đợi đến khi Thạch Chí Kiên làm xong, nam nhân trung niên mỉm cười bước đến, đưa một điếu thuốc cho Thạch Chí Kiên: “Anh bạn, nhìn biểu hiện của ngươi rất chuyên nghiệp, xin hỏi ngươi đang làm công việc gì?"

Thạch Chí Kiên nhận điếu thuốc, là loại Tam Ngũ phiên bản giới hạn rất cao cấp. Hắn đáp: “Ta là người kinh doanh, mở một nhà máy nho nhỏ.”

Đối phương gật đầu: “Nhưng không biết ngươi đến đây để làm gì?”

“Ta tìm giám đốc sản xuất ở đây để bàn một số chuyện.” Thạch Chí Kiên mỉm cười đáp: “Chủ yếu là muốn tài trợ.”

Thạch Chí Kiên biết dục tốc bất đạt, mọi thứ phải bắt đầu từ từ, không thể vừa mới đến là nói thẳng mục đích, nhất định sẽ khiến đối phương hoài nghi.

Quả nhiên, nam nhân trung niên nghe Thạch Chí Kiên nói như vậy, lập tức nhận định hắn là một ông chủ nhỏ. Hắn đưa tay ra: “Chúng ta làm quen một chút, ta là giám đốc sản xuất ở đây, Trâu Văn Hoài.”

Thạch Chí Kiên bình tĩnh bắt tay với đối phương: “Nhà máy mì ăn liền Thạch thị, Thạch Chí Kiên.”

Trong phòng làm việc của giám đốc kinh doanh.

Thạch Chí Kiên và Trâu Văn Hoài ngồi trên ghế salon, trước mặt đã bày sẵn nước trà.

Hồ Tuấn Tài cầm cặp công văn, ghé nửa mông trên ghế sofa bên trái Thạch Chí Kiên.

Văn phòng không lớn, chỉ khoảng mười lăm mét vuông, trang trí tương đối đơn giản, một số bức ảnh có người nổi tiếng được treo ở nơi dễ thấy nhất trên tường, phía sau là một kệ thông tin chứa đầy các tài liệu phim và truyền hình khác nhau.

Kiếp trước, Trâu Văn Hoài là một kẻ cuồng công việc, còn là một kiêu hùng làm phim, tương lai một tay khởi đầu hãng phim Gia Hòa, bắt đầu tranh giành quyền bá chủ trong lĩnh vực điện ảnh với Thiệu thị.

“Thạch tiên sinh đúng không? Không biết ngươi muốn tài trợ bộ phim nào của Thiệu thị chúng ta?”

Hết chương 185.
Bình Luận (0)
Comment