Nhiều doanh nhân ở thời đại này thích tài trợ cho phim, điều này là do truyền hình chưa phổ biến trong thời đại này. Điện ảnh đang phát triển nhanh nhất, hầu như tất cả người dân Hồng Kông đều có thói quen xem phim từ đầu đến cuối, thậm chí ngay cả phụ đề cũng không buông tha vì sợ không xứng với giá vé.
Vì vậy, quảng cáo của một số công ty sẽ được đặt ở đầu và cuối phim, Thiệu thị có thể thu được một khoản tài trợ.
“Ta nghe nói quý công ty đang có bộ Độc Tí Đao do Trương Triệt đạo diễn. Ta muốn tài trợ cho bộ phim này.”
“Ngươi nói là Độc Tí Đao?” Trâu Văn Hoài ngẩn người.
“Thế nào? Có phải có vấn đề gì hay không?” Thạch Chí Kiên rõ ràng biết mà còn cố hỏi.
Trâu Văn Hoài cho rằng Thạch Chí Kiên thật sự không biết rõ tình hình, vội đáp: “Chuyện là thế này, Thạch tiên sinh, bộ phim này có được chiếu hay không còn cần phải thương lượng lại, cho nên…”
“Vì sao không thể chiếu? Ta nghe nói không phải đã quay xong rồi sao?” Thạch Chí Kiên làm ra vẻ khó hiểu.
“Cái này…” Trâu Văn Hoài muốn nói rồi lại thôi, cũng không biết có nên nói lại tình hình thực tế của bộ phim này hay không.
Thạch Chí Kiên thêm chút lửa: “Thật ra ta rất thích đạo diễn Trương Triệt. Phim mà hắn quay, ta đều thích.” Biểu hiện giống như một fan boy chính hiệu.
Trâu Văn Hoài không khỏi ngẩn ra.
Thì ra Trương Triệt là đạo diễn do một tay Trâu Văn Hoài phát hiện. Trước đó, ba bộ phim mà hắn làm đạo diễn đều thua lỗ. Lần này, hắn lại để cho người mới Vương Vũ đóng vai nam chính như thế, khả năng lật xe rất cao. Nhưng Trâu Văn Hoài vẫn rất xem trọng hắn.
Tuy nhiên, ông trùm Thiệu thì lại khác, vẫn luôn chướng mắt cách làm phim của Trương Triệt, cho rằng người này cực kỳ ngang tàng, nhiều khi quay dở dở ương ương, cũng không biết đang quay cái gì.
Lần này, việc đầu tư Độc Tí Đao là do Trâu Văn Hoài một tay phê duyệt. Nói đúng ra là do một tay Trâu Văn Hoài thúc đẩy. Nếu chẳng may thất bại, hắn sẽ bị ông trùm Thiệu mắng chết.
Không ngờ hôm nay cũng có người giống như hắn xem trọng Trương Triệt, quan tâm đến bộ phim Độc Tí Đao. Trâu Văn Hoài nghe xong, chợt cảm thấy Thạch Chí Kiên nhìn như thế nào cũng thuận mắt.
“Không dối gạt Thạch tiên sinh, bộ phim này đã quay xong, hậu kỳ cũng đã hoàn thành. Chỉ là vì diễn viên được sử dụng không phải là diễn viên tên tuổi nên việc phát hành… có thể hơi trễ một chút.” Trâu Văn Hoài uyển chuyển nói.
“Nếu Thạch tiên sinh không ngại, ta có thể giới thiệu phim nhựa khác tốt hơn cho ngươi. Nếu ngươi tài trợ, chỉ cần bỏ ra một nửa công sức thì có thể đạt được hiệu quả gấp đôi.”
Thạch Chí Kiên thở dài, móc que diêm đốt điếu thuốc mà Trâu Văn Hoài đã đưa trước đó, ung dung hút một hơi, biểu hiện thất vọng.
“Giám đốc Trâu, ta không gạt ngươi, hôm nay ta đến đây là vì bộ phim Độc Tí Đao. Ta thực sự hy vọng bộ phim do thần tượng của ta quay có thể sớm ra mắt.”
Trâu Văn Hoài nghe xong, càng thêm cảm động, trong lòng tự nhủ nhất định phải lưu lại số điện thoại của vị tiên sinh này, để đạo diễn Trương làm quen một chút. Bởi vì cái gọi là thiên kim dễ kiếm nhưng tri kỷ khó cầu.
“Cũng không biết còn có cách nào khác hay không?” Thạch Chí Kiên dùng ngón tay đang kẹp điếu thuốc gãi gãi mũi, ánh mắt chờ mong nhìn Trâu Văn Hoài.
“Cái này…”
Trâu Văn Hoài nói ta còn có cách gì khác, ông trùm Thiệu không coi trọng Trương Triệt, ta cũng bất lực…”
“Nếu như, ta nói là nếu như…” Thạch Chí Kiên do dự, rồi khom người gõ tàn thuốc vào trong gạt tàn: “Ta sẽ dùng tiền mua đứt bộ phim này. Chà, nghe nói quý công ty đã tốn hai trăm nghìn để quay bộ phim? Ta sẽ bỏ ra hai trăm nghìn để mua đứt nó, rồi nhờ quý công ty hỗ trợ chiếu lên. Nếu doanh thu phòng vé vượt qua hai trăm nghìn, chúng ta sẽ chia doanh thu vé còn lại 80-20. Ta lấy 80, quý công ty lấy 20, như thế nào?”
“Chà, còn có chuyện tốt như vậy sao?” Trâu Văn Hoài kinh ngạc nhìn thoáng qua Thạch Chí Kiên. Mấy vụ mua bán này sẽ kiếm bộn không lỗ, nhưng ngoài mặt hắn không có biểu hiện gì: “Thật ngại quá, điều này chỉ sợ khó làm được.”
Thạch Chí Kiên là người như thế nào chứ, mặc dù Trâu Văn Hoài che giấu sự kinh ngạc rất nhanh nhưng vẫn bị Thạch Chí Kiên nhìn thấy.
Trâu Văn Hoài cầm tách trà trên bàn đưa lên nhấp một ngụm, trong lòng suy nghĩ làm thế nào để cò kè mặc cả với Thạch Chí Kiên, để hắn chảy máu càng nhiều hơn.
Mặc dù Trâu Văn Hoài rất thưởng thức Thạch Chí Kiên, cho hắn là tri kỷ nhưng làm ăn ra làm ăn, lúc gian trá cũng cần phải gian trá.
Thật ra, để người bạn tri kỷ này dùng tiền mua bài học, nhận biết sự hiểm ác của giang hồ cũng tốt.
“Là như vầy, Thạch tiên sinh, công ty chúng ta không có tiền lệ được người ngoài mua đứt phim. Huống chi phim này là sản phẩm lớn, đầu tư lớn. Mặc dù ông chủ Thiệu của chúng ta không có đủ niềm tin vào bộ phim nhưng ta vẫn rất có lòng tin vào nó. Cho nên, ta thật sự lực bất tòng tâm.”