Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 187 - Chương 187. Chia Bảy Ba

Chương 187. Chia bảy ba
Chương 187. Chia bảy ba

Trâu Văn Hoài nói xong cũng cẩn thận quan sát phản ứng của Thạch Chí Kiên, sợ mình nói thẳng quá, một bàn tay đánh chết suy nghĩ mua đứt của đối phương.

Thạch Chí Kiên thở dài, cúi người dụi điếu thuốc vào trong tàn thuốc, nhìn thẳng Trâu Văn Hoài: “Nếu giám đốc Trâu khó xử như vậy, ta cũng không cưỡng cầu.”

Trâu Văn Hoài thầm kêu hỏng bét, vội nói: “Thật ra chuyện gì cũng không phải tuyệt đối. Ta thấy Thạch tiên sinh rất có thành ý, huống chi ngươi lại là fan hâm mộ của đạo diễn Trương. Như vậy đi, ta sẽ cố gắng nói giúp ngươi vài câu.”

Thạch Chí Kiên làm bộ vui mừng: “Vậy phải làm phiền giám đốc Trâu rồi.”

“Ngươi chờ một lát, ta gọi điện thoại cho Thiệu tiên sinh đã. Dù sao cũng liên quan đến nghiệp vụ, ta ra ngoài gọi, Thạch tiên sinh không ngại chứ?”

“Đương nhiên là không ngại rồi, mời ngươi.” Thạch Chí Kiên đứng dậy, đưa mắt nhìn Trâu Văn Hoài.

Trâu Văn Hoài bước ra khỏi văn phòng, cũng không đi phòng khác tìm điện thoại, mà chạy vào nhà vệ sinh, tìm một cái cầu ngồi xổm, đóng cửa lại, lấy điếu thuốc trong túi áo ra, đốt một điếu. Hắn nhìn đồng hồ, sau đó chậm rãi hút thuốc.

Nói đùa, cơ hội tốt như vậy, làm sao có chuyện hắn trưng cầu ý kiến của ông chủ Thiệu chứ?

Vốn ông chủ Thiệu vì bộ phim này không vui, lúc này hắn nói có thằng ngu chạy đến bỏ ra hai trăm nghìn mua đứt bộ phim, tiền kiếm được còn lại sẽ chia tám hai. Mấy vụ mua bán kiếm bộn mà không lỗ này, ai mà không làm chứ?

Chi bằng hắn đàm phán thành công vụ mua bán đó, về sau báo lại với ông chủ Thiệu, cũng coi như lấy công chuộc tội.

Thế là, Trâu Văn Hoài bắt đầu suy nghĩ đến lúc đó làm sao mà nói với ông chủ Thiệu, nói cho đối phương biết mình đã phải cực khổ đến như thế nào mới tìm được một nhà đầu tư, rồi lại vất vả ra sao mới thuyết phục đối phương đưa ra quyết định mua đứt. Tóm lại, hắn nhất định phải khuếch đại công lao của mình mới được.

Năm phút sau.

Trâu Văn Hoài từ trong nhà vệ sinh bước ra, rửa tay, chỉnh lại mái tóc, đẩy mắt kính gác trên sống mũi lên, vỗ nhẹ mấy vết nước trên trán, nhe răng trợn mắt vài cái trước gương, làm như hắn vừa mới gọi điện thoại cho ông chủ Thiệu, miệng khô lưỡi khô phí hết công sức. Sau khi thấy mọi thứ đã ổn, lúc này hắn mới quay về văn phòng.

Trong văn phòng, Thạch Chí Kiên đang ngồi uống trà, Hồ Tuấn Tài thì vặn vẹo trên ghế salon.

Thấy Trâu Văn Hoài bước vào, Hồ Tuấn Tài vội ngồi lại đàng hoàng. Thạch Chí Kiên buông tách trà xuống, ánh mắt chờ mong nhìn đối phương.

Trâu Văn Hoài lấy khăn tay ra lau “mồ hôi” trên trán, lúc này mới nói với Thạch Chí Kiên: “Thạch tiên sinh, ngươi đúng là may mắn. Ta đã thương lượng việc này với ông chủ Thiệu, hắn đã bằng lòng nhưng yêu cầu thay đổi số tiền một chút.”

“Thay đổi như thế nào?”

“Ông chủ Thiệu nói nhất định phải chia ba bảy. Chúng ta giữ ba, ngươi giữ bảy.”

“Cái này…” Thạch Chí Kiên do dự.

Tim Trâu Văn Hoài lại đập nhanh, sợ Thạch Chí Kiên không kiên trì nổi lại bỏ đi.

Ai ngờ…

“Vậy được rồi, ba bảy thì ba bảy. Dù sao thì rạp chiếu phim cũng là của các ngươi. Tất cả mọi người đều cần ăn cơm.” Thạch Chí Kiên vỗ đùi, đưa ra quyết định.

Phù. Trâu Văn Hoài thở phào một hơi: “Thạch tiên sinh, ta có thể chịu trách nhiệm nói cho ngươi biết, quyết định này của ngươi tuyệt đối đúng.”

Thạch Chí Kiên đứng dậy, bắt tay Trâu Văn Hoài: “Hợp tác vui vẻ.”

“Hợp tác vui vẻ.”

“Luật sư, ngươi chuẩn bị hợp đồng đi.”

Hồ Tuấn Tài đi theo Thạch Chí Kiên lâu như vậy, đã thành thói quen làm đủ loại hợp đồng. Vì thế, hắn không mất nhiều thời gian để soạn thảo hợp đồng mua lại phim. Sau khi Trâu Văn Hoài và Thạch Chí Kiên trao đổi và điều chỉnh xong, lúc này hợp đồng chính thức đã được hoàn tất.

Thạch Chí Kiên đại diện cho nhà máy mì ăn liền, Trâu Văn Hoài đại diện cho công ty điện ảnh Thiệu thị, cả hai lần lượt ký tên và đóng dấu hợp đồng mua lại bộ phim Độc Tí Đao.

Hai người một lần nữa bắt tay nhau, chúc mừng lẫn nhau: “Hợp tác vui vẻ.”

Kể từ đó, theo hợp đồng, Thạch Chí Kiên bỏ ra hai trăm nghìn tiền mặt, trở thành chủ sở hữu bộ phim Độc Tí Đao, hắn có thể thoải mái tuyên truyền sản phẩm của nhà máy, rồi đưa ra rạp dưới sự quản lý của công ty Thiệu thị.

Theo những gì hắn biết ở kiếp trước, doanh thu phòng vé của bộ phim này cao tới 1,29 triệu. Nói cách khác, ngoại trừ hai trăm nghìn của Thạch Chí Kiên, tương lai hắn còn 1,09 triệu doanh thu phòng vé.

Dựa theo hợp đồng, Thạch Chí Kiên có thể nhận được bảy phần lợi ích trong 1,09 triệu này, khoảng chừng bảy trăm nghìn.

Trừ đi hai trăm nghìn tiền đầu tư, Thạch Chí Kiên kiếm được năm trăm nghìn. Nhân tiện, hắn còn có thể quảng cáo mì ăn liền, tương lai còn có thể mở ra thị trường hải ngoại.

“Đây quả thật là một vụ mua bán rất tốt.”

Thạch Chí Kiên khen ngợi.

Thạch Chí Kiên và Hồ Tuấn Tài rời đi.

Trâu Văn Hoài không kịp chờ đợi lập tức gọi điện thoại cho ông chủ Thiệu.

“Thạch tiên sinh, để ta báo cho ngươi một tin tức tốt. Ta đã đàm phán thành công một vụ mua bán.”

Hết chương 187.
Bình Luận (0)
Comment