Một tách café vào bụng, tinh thần của Trịnh Sáng Thế tốt hơn rất nhiều.
“Thạch tiên sinh, không biết ngươi tìm ta có chuyện gì không?”
Thạch Chí Kiên mỉm cười, cũng không trả lời ngay. Hắn lấy bao thuốc lá rút một điếu đưa tới: “Hút thuốc không?”
“Không, cảm ơn.”
Thạch Chí Kiên đưa điếu thuốc lên miệng, lúc này hắn mới ngẩng đầu nói với Trịnh Sáng Thế: “Vừa nãy gặp mặt ta đã có nói qua, ta rất xem trọng ngươi, cảm thấy ngươi có tiềm chất làm minh tinh. Cho nên ta muốn nhờ ngươi làm người phát ngôn cho thương hiệu mì ăn liền của ta.”
“Ơ?” Trịnh Sáng Thế giật mình.
Hồ Tuấn Tài cũng kinh ngạc nhìn Thạch Chí Kiên.
Hắn không ngờ Thạch Chí Kiên chờ đối phương lâu như vậy là vì cái này. Vấn đề là Trịnh Sáng Thế chẳng qua chỉ là diễn viên mới của Thiệu thị, không có tên tuổi gì cả. Bảo hắn làm người phát ngôn chẳng phải tự tìm đường chết sao?
“Thế nào, ngươi kinh ngạc lắm sao?” Thạch Chí Kiên kẹp điếu thuốc, sau đó phun ra một làn khói.
“Đúng vậy, Thạch tiên sinh, ta cảm thấy rất kinh ngạc. Ngươi cũng biết ta chỉ là người mới.”
“Cũng bởi vì ngươi là người mới, ta mới càng thích ngươi.” Thạch Chí Kiên đáp: “Người mới thì mới có tiền đồ để phát triển. Nhất là ngoại hình của ngươi rất sáng sủa, hai mắt có thần, sớm muộn gì cũng sẽ nổi tiếng mà thôi.”
Trịnh Sáng Thế bị Thạch Chí Kiên kích thích nhiệt huyết dâng trào. Cho dù là cha ruột của hắn cũng chưa từng tán thành hắn như vậy.
“Thạch tiên sinh, ngươi nói như thế, thật sự khiến ta…”
“Cái gì cũng không cần nói, ta xem trọng ngươi.” Giọng điệu của Thạch Chí Kiên vô cùng chắc chắn: “Bây giờ ta chỉ còn chờ xem ngươi có đồng ý làm người phát ngôn của ta hay không?”
Nhiệt huyết của Trịnh Sáng Thế xông lên đầu, đang định đồng ý ngay. Nhưng dù gì hắn cũng là người trưởng thành, lời đến khóe miệng lại biến thành: “Không biết Thạch tiên sinh có thể cho ta điều kiện gì?”
“Ngươi muốn điều kiện như thế nào?”
“Ta biết người phát ngôn đều thu phí rất cao, dựa theo hàng năm mà tính toán.”
“Yên tâm đi.” Thạch Chí Kiên gõ tàn thuốc vào trong gạt tàn: “Ta đã cân nhắc qua điều này. Ngươi muốn bao nhiêu?”
“Cái này…” Đời này Trịnh Sáng Thế chưa từng làm chuyện như vậy, làm sao hắn biết?
“Ngươi có thể trả cho ta bao nhiêu?”
Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Số này.” Hắn duỗi một ngón tay.
“Mười nghìn?”
“Một nghìn.”
Hồ Tuấn Tài bên cạnh thiếu chút nữa phun hết café vừa uống ra ngoài. Đúng là đủ hung ác.
“Thế nào, ngươi không muốn?” Thạch Chí Kiên hỏi.
“Không phải, Thạch tiên sinh. Mặc dù ta là người mới nhưng ta không rẻ như vậy. Ta quay một bộ phim cũng đã ba nghìn.”
“Ngươi quay một bộ phim ba nghìn, làm người phát ngôn cho thương hiệu của ta một nghìn một năm đã rất hợp lý rồi.”
“Nhưng mà…”
Thấy Trịnh Sáng Thế do dự, Thạch Chí Kiên bỗng nhiên nói: “Nếu ngươi còn không hài lòng, chi bằng như vậy đi, một trăm nghìn.”
“Sao?” Trịnh Sáng Thế giật mình kêu lên.
Vừa rồi ít đến thương cảm, bây giờ lại cao đến dọa người.
“Một trăm nghìn. Ta ký với ngươi hai mươi năm.” Biểu hiện của Thạch Chí Kiên vô cùng chật vật, giống như vừa mới đưa ra một quyết định rất lớn.
Hồ Tuấn Tài bên cạnh đã trực tiếp bị sốc trước sự hào phóng của Thạch Chí Kiên.
Một trăm nghìn? Ký một người mới làm người phát ngôn? Còn là phát ngôn hai mươi năm? Có nhầm lẫn không vậy?
Nếu chẳng may hắn thất bại thì sao?
Nếu chẳng may cả cuộc đời này của hắn không nổi tiếng thì sao?
Nếu chẳng may hắn rời khỏi điện ảnh thì sao?
Hồ Tuấn Tài vắt hết óc cũng nghĩ không thông. Một người thông minh như Thạch Chí Kiên lại đưa ra sai lầm cấp thấp như thế?
Hizz. Trịnh Sáng Thế hít một hơi thật sâu.
Một trăm nghìn đô la Hồng Kông.
Thời đại này, đây là một con số rất lớn. Đối với người mới gia nhập điện ảnh như Trịnh Sáng Thế mà nói, đây lại càng là con số trên trời.
Nên biết rằng, cát sê mà hắn nhận được cho một vai chính cao nhất cũng chỉ có ba nghìn. Cho dù không ăn không uống, đóng đủ hơn ba mươi bộ phim mới kiếm đủ một trăm nghìn.
Tính toán một lần nữa, con số này tương đương với năm nghìn một năm, rất có lời. Không, phải nói là rất rất có lời.
Thạch Chí Kiên là người như thế nào chứ. Nhìn biểu hiện của Trịnh Sáng Thế, hắn biết đối phương đang suy nghĩ chuyện gì.
“Thật ra ta trả cái giá này đã là cực hạn của ta rồi. Nhà máy của ta mới mở chưa được bao lâu, một lần bỏ ra một trăm nghìn đã là rất lớn rồi. Nếu ngươi không đồng ý, ta cũng không ép buộc.”
Thạch Chí Kiên lấy lui làm tiến khiến Trịnh Sáng Thế cảm thấy sốt ruột: “Không phải, ta đồng ý.”
“Ồ, thật sao? Luật sư Hồ, làm hợp đồng đi.”
Hồ Tuấn Tài choáng váng ngay tại chỗ. Là thật?
Thạch Chí Kiên lại rút quyển chi phiếu, ghi một tấm chi phiếu một trăm nghìn cho Trịnh Sáng Thế.
Trịnh Sáng Thế vừa định đưa tay ra nhận, Thạch Chí Kiên lại nói tiếp: “Nhưng ta muốn nói trước, nếu ngươi làm trái hợp đồng, ngươi cần phải bồi thường gấp mười lần phí vi phạm hợp đồng.”
“Cái gì?”
Gấp mười lần số tiền bồi thường, không phải là một triệu sao?
Trịnh Sáng Thế ngạc nhiên.
“Thế bây giờ ngươi còn muốn một trăm nghìn này nữa không?” Thạch Chí Kiên nhìn Trịnh Sáng Thế, ánh mắt sáng rực.
Trịnh Sáng Thế cắn răng tiếp nhận.
“Được, sảng khoái.”
Thạch Chí Kiên một lần nữa ngồi xuống, cầm điếu thuốc vẫn còn đặt trên gạt tàn.
“Bây giờ, chúng ta có thể nói chuyện văn học, bàn chuyện nhân sinh rồi.”