“Thật ngại quá, Thạch tiên sinh. Ta còn chuyện cần làm, không thể nói chuyện với ngươi được nữa.” Người trẻ tuổi áy náy nói.
“Không sao, không biết trưa nay ngươi có rảnh không. Ta ở quán cafe Nguyệt Lượng Đảo chờ ngươi.”
“Cái này… ta không thể biết được thời gian quay phim chính xác.”
“Không sao, ta chờ ngươi. Nếu ngươi rảnh thì chạy sang.” Thạch Chí Kiên mỉm cười nói.
Người trẻ tuổi đáp: “Vậy thì tốt, ta sẽ cố hết sức.”
Người trẻ tuổi nói xong lập tức đi ngay.
Thạch Chí Kiên nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Bây giờ đến buổi trưa còn một tiếng nữa, chúng ta đi uống café trước.”
…
Cách đó không xa, người trẻ tuổi tên Trịnh Sáng Thế đang chạy đến, một đạo diễn mặt đen giận dữ gào to: “Ngươi làm cái quái gì thế? Tưởng mình là đại minh tinh sao? Đừng quên, năm nay ngươi mới tham gia đóng phim. Thiệu thị còn nhiều người đẹp trai hơn ngươi. Cho ngươi quay Hắc Sát Tinh chính là cho ngươi một cơ hội rồi đấy.”
“Ta xin lỗi đạo diễn, ta biết sai rồi. Có gì ngươi bớt giận.”
“Bớt giận cái đầu ngươi đấy. Đọc kịch bản chưa?”
“Đọc rồi.”
“Có nhớ lời thoại chưa?”
“Nhớ rồi.”
“Ok, vậy bây giờ bắt đầu thôi.” Đạo diễn mặt đen khó chịu vỗ tay. Hắn không hiểu tại sao cấp trên lại muốn đưa một thanh niên ngốc nghếch làm diễn viên chính trong bộ phim này. Một chút kỹ năng diễn xuất cũng không có.
Trịnh Sáng Thế bị mắng xối xả, trong lòng sợ hãi vội chạy đến ghế ngồi của mình.
Đối với hắn, một người có ước mơ trở thành minh tinh, đã đóng những vai nhỏ ở đây từ lâu, cuối cùng cũng có cơ hội được làm diễn viên chính, đương nhiên hắn sẽ không từ bỏ.
Xem phim thì vui nhưng quay phim thì chán lắm. Thường thì một hành động hay một câu thoại phải quay đi quay lại nhiều lần.
Trịnh Sáng Thế mới xuất đạo không bao lâu, hoàn toàn là lính mới trong giới điện ảnh. Vừa rồi hắn bị đạo diễn mắng cho một trận, trong lòng khó tránh khỏi có chút lo lắng. Mặc dù mới quay chưa được bao lâu, nhưng bởi vì lời thoại đọc không trôi chảy, hắn lại bị đạo diễn mắng to một trận nữa.
“Chết tiệt! Đây là đọc thuộc lòng hay là thoại lời thoại thế?”
“Fuck you, ngươi thậm chí còn không thể xử lý được một cuộc đối thoại đơn giản như vậy.”
“Trịnh Sáng Thế, ngươi ăn phân à?”
Đạo diễn mặt đen càng mắng càng hung ác, Trịnh Sáng Thế lại càng khẩn trương, sai lầm cứ thế mà diễn ra liên tục.
Mãi cho đến lúc tiếng hô cắt vang lên, cả người hắn như mất hết sức lực nằm xuống đất.
“Chắc chết mất, thì ra quay phim lại khổ như thế.” Trịnh Sáng Thế cười khổ: “Vị Thạch tiên sinh kia còn nói ta có tiềm chất làm minh tinh, chẳng lẽ hắn biết xem tướng?”
…
Gần phim trường Thiệu thị.
Quán café Nguyệt Lượng Đảo.
Thạch Chí Kiên cùng với Hồ Tuấn Tài ngồi bàn gần vị trí cửa sổ của quán café hơn một tiếng, uống bảy tám ly café, ngay cả tờ báo trong tay Thạch Chí Kiên cũng đã lật muốn nát. Hồ Tuấn Tài nhàm chán cắn móng tay, thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài.
“Thạch tiên sinh, Trịnh Sáng Thế hắn sợ không đến quá.”
“Cứ chờ một lát nữa đi.” Thạch Chí Kiên bắt chéo chân, mở tờ báo xem, cũng không ngẩng đầu lên.
“Không phải chứ? Chúng ta chờ hắn từ rất lâu rồi. Ta không biết ngươi thích hắn ở chỗ nào nữa.”
“Thích hắn đẹp trai, đủ chưa?”
“Ngươi cũng đẹp trai mà.” Hồ Tuấn Tài nhìn chung quanh, mấy nữ nhân người nước ngoài thỉnh thoảng liếc nhìn sang bên này, mục tiêu đương nhiên là Thạch Chí Kiên anh tuấn bất phàm rồi.
Thạch Chí Kiên mặc vest thắt cà vạt, tư thế hắn ngồi đọc báo nhìn sao cũng thấy đẹp trai, dẫn đến các nữ nhân đều phải liếc mắt nhìn hắn, có người can đảm đến bắt chuyện, có người giả bộ mượn diêm, có người giả bộ nhận nhầm người, còn có người trực tiếp hỏi thăm Thạch Chí Kiên có phải là minh tinh mới mà Thiệu thị mới tuyển hay không, có thể để lại phương thức liên lạc hay không.
Thạch Chí Kiên từ chối hết, điều này khiến Hồ Tuấn Tài hâm mộ không thôi.
“Haiz, nếu ta cũng đẹp trai giống Thạch tiên sinh ngươi, ta ngồi ở đây sẽ không cảm thấy nhàm chán.” Hồ Tuấn Tài nói: “Tốt xấu gì cũng mời một mỹ nữ uống café, bàn chuyện văn học và nhân sinh.”
Trong lúc Hồ Tuấn Tài đang than thở, người trẻ tuổi tên Trịnh Sáng Thế đã đẩy cánh cửa xoay tròn của quán café bước vào, biểu hiện khá lo lắng.
Thạch Chí Kiên mỉm cười, thả chân bắt chéo xuống, gấp lại tờ báo trong tay: “Không có mỹ nữ, có trai đẹp đến cũng vui mà.”
…
“Thật ngại quá, ta đến muộn.” Trịnh Sáng Thế nhìn thấy Thạch Chí Kiên, vội hoảng hốt nói lời xin lỗi.
“Không sao, chúng ta cũng không đợi quá lâu mà.” Thạch Chí Kiên đứng dậy cười nói.
Hồ Tuấn Tài cũng hùa theo: “Đúng vậy, chỉ mới uống có bảy tám ly café thôi. Bây giờ bụng phình lên, ngay cả cơm trưa cũng không cần ăn.”
Sắc mặt Trịnh Sáng Thế vô cùng xấu hổ.
Thạch Chí Kiên trừng Hồ Tuấn Tài một cái, Hồ Tuấn Tài lập tức im lặng.
“Mời ngồi, ngươi muốn uống gì?” Thạch Chí Kiên hỏi Trịnh Sáng Thế.
Trịnh Sáng Thế ban đầu định gọi café, nhưng lời đến miệng lại thành: “Nước chanh cũng được.”
Thạch Chí Kiên mời Trịnh Sáng Thế ngồi xuống, búng tay cái tách gọi nhân viên phục vụ: “Làm phiền mang cho nơi này một ly café.” Gọi xong, hắn quay sang nhìn Trịnh Sáng Thế: “Ta thấy ngươi quay phim vất vả, nên uống một tách café đi, có thể nâng cao tinh thần.”
“Cảm ơn.” Trịnh Sáng Thế cảm thấy vị Thạch tiên sinh này rất biết quan tâm người khác.