Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 189 - Chương 189. Trai Đẹp, Xin Dừng Bước!

Chương 189. Trai đẹp, xin dừng bước!
Chương 189. Trai đẹp, xin dừng bước!

“Khốn kiếp, ngươi nói cái gì?”

“Nói tiếng Trung Quốc, nghe không hiểu sao?”

Phổi của Ngụy Tra Lý tức đến muốn nổ tung.

Hắn luôn tự cao tự đại, trong giới luật sư cũng được xem là đại nhân vật nổi tiếng. Một luật sư nhỏ bé ngay cả tên cũng không nghe thấy Hồ Tuấn Tài lại dám chửi hắn, lẽ nào lại như vậy?

“Tra Lý, đừng chấp nhặt với kẻ tiểu nhân như vậy, làm mất thân phận quá.” Từ Thế Kiến quát lớn.

Lúc này, Ngụy Tra Lý mới nhịn xuống cơn tức giận, chỉ vào mũi Hồ Tuấn Tài: “Ngươi chờ đó cho ta. Một ngày nào đó, ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta.”

Hồ Tuấn Tài không thèm đếm xỉa, hất mái tóc chẻ ngôi giữa của mình: “Lúc nào cũng chờ.”

Từ Thế Kiến quay đầu lại nheo mắt nhìn Thạch Chí Kiên: “A Kiên, nói thì cũng đã nói xong, có thể nghe vào hay không là chuyện của ngươi. Còn nữa, ngươi đến đây làm gì? A, là tìm Trần Bảo Châu tiểu thư đúng không? Thật ngại quá, ta đã mời nàng làm người phát ngôn của công ty vận tải chúng ta rồi.”

Thạch Chí Kiên hơi giật mình.

Từ Thế Kiến nhìn thấy, không khỏi cao hứng trong lòng: “Ồ, thì ra A Kiên ngươi cũng tìm nàng làm người phát ngôn sao? Vậy phải làm sao bây giờ? Trần tiểu thư là đại minh tinh, bình thường không thèm để ý mấy nhà máy nhỏ, hoặc thương hiệu linh tinh. Thật ngại quá, A Kiên, việc này coi như ta không giúp được ngươi rồi.”

Thạch Chí Kiên cười nhạt: “Không sao, Từ đại thiếu có thể tìm Bảo Châu tiểu thư giúp ngươi làm người phát ngôn, ta cảm thấy vui mừng thay cho ngươi.”

“Ha ha, ngươi vui vẻ là được rồi.”

Lúc này có người đến nói: “Từ tiên sinh, Trần Bảo Châu tiểu thư đã thay quần áo xong, đang chờ ngươi đằng trước.”

Từ Thế Kiến làm bộ mỉm cười với Thạch Chí Kiên: “Bảo Châu tiểu thư đang chờ ta, A Kiên, ta xin phép đi trước.”

“Không tiễn.”

Từ Thế Kiến dương dương đắc ý rời đi. Trước khi đi, Ngụy Tra Lý còn hừ một tiếng với Hồ Tuấn Tài.

Hồ Tuấn Tài đứng thẳng chống nạnh: “Đến đi, ngươi cắn ta sao?”

Quay đầu lại, Hồ Tuấn Tài hỏi Thạch Chí Kiên: “Thạch tiên sinh, ngươi định tìm Trần Bảo Châu làm người phát ngôn sao?”

“Ta vốn có ý định này, nhưng phí làm người phát ngôn của nàng rất đắt. Nghĩ lại một chút thì không có lời.”

“Haiz, công ty lớn đúng là tốt, nhiều tiền thì có thể tìm bất cứ người nào để quảng cáo.” Hồ Tuấn Tài lấy làm tiếc thay cho Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên lại khinh thường. Ban đầu, hắn dự định đến xin chữ ký, còn phát ngôn hay không, có đàm phán thành công hay không, hắn cũng chẳng có hy vọng bao lớn.

Trong lúc Thạch Chí Kiên đang chuẩn bị quay người rời đi, một người trẻ tuổi đi sượt qua hắn.

Mày kiếm mắt sáng.

Phong độ nhẹ nhàng.

Một gương mặt quen thuộc.

Thạch Chí Kiên ngẩn ra, vội vàng gọi người kia: “Trai đẹp, xin dừng bước.”

Người kia nghe Thạch Chí Kiên gọi, không khỏi ngơ ngác, quay lại kinh ngạc hỏi: “Tiên sinh, ngươi đang gọi ta sao?”

Thạch Chí Kiên mỉm cười, bước nhanh về phía trước.

Hồ Tuấn Tài không rõ chuyện gì phát sinh, cũng vội vàng đi theo.

“Không sai, vừa rồi là ta gọi ngươi đấy.” Thạch Chí Kiên nói: “Xin hỏi ngươi là diễn viên nơi này sao?”

“Ơ, cái này…”Người trẻ tuổi hơi do dự.

Thạch Chí Kiên mỉm cười lấy hộp đựng danh thiếp từ trong ngực, lấy ra một tấm danh thiếp mạ vàng có tẩm nước hoa: “Chào ngươi, ta tên Thạch Chí Kiên.”

Danh thiếp ở thời đại này không quá cầu kỳ, hầu hết đều được khắc từ cùng một khuôn. Để tiết kiệm chi phí, nhiều người chỉ cần đến tiệm in để lấy một mảnh giấy nhỏ, mỏng có ghi tên công ty, tên của mình… bằng những ký tự rất nhỏ. Vì kiểu dáng giống như chữ viết trên hộp diêm nên được nhiều người nước ngoài gọi là danh thiếp bao diêm.

Nhưng danh thiếp của Thạch Chí Kiên lại rất khác. Hắn đặc biệt tìm người thiết kế theo ý tưởng của mình, bố cục viền và phông chữ đều rõ ràng, đẹp mắt, đặc biệt còn được xịt nước hoa, càng thêm sảng khoái.

Khoảnh khắc người trẻ tuổi cầm lấy tấm danh thiếp, hắn lập tức ngửi thấy một mùi thơm quyến rũ, không khỏi hít hít cái mũi. Nhìn tấm danh thiếp tinh xảo và nghệ thuật, còn bản thân Thạch Chí Kiên trong bộ vest chỉnh tề và đầy phong cách, hắn lại càng lau mắt mà nhìn Thạch Chí Kiên.

“Thì ra là Thạch tiên sinh, ngươi kinh doanh mì ăn liền à?” Người trẻ tuổi cầm danh thiếp, vô cùng cao hứng.

Hắn năm nay đã hai mươi tuổi nhưng hiếm khi nhận được những tấm danh thiếp đẹp đẽ như vậy. Những người xung quanh phần lớn đều là người vô danh chứ đừng nói đến bạn bè làm ăn.

“Đúng vậy, ta có mở một nhà máy ở Nguyên Lãng.” Thạch Chí Kiên cười nói.

“Không biết tiên sinh gọi ta có chuyện gì không?”

‘Là như vậy, ta thấy ngươi rất có phong cách, có tiềm chất trở thành minh tinh. Cho nên ta có một số việc muốn thương lượng với ngươi.”

“A, nhưng bây giờ ta không có thời gian.”

Người trẻ tuổi vừa mới nói xong, đã nghe cách đó không xa có người hô: “Trịnh Sáng Thế, ngươi đang làm gì vậy? Có tính làm việc hay không?”

Hết chương 189.
Bình Luận (0)
Comment