Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 193 - Chương 193. Đúng Là Tiền Đồ Vô Lượng

Chương 193. Đúng là tiền đồ vô lượng
Chương 193. Đúng là tiền đồ vô lượng

Thạch Chí Kiên nhìn chung quanh, người người nhốn nháo. Máy móc không hoạt động, mọi người cũng không thể làm gì, chỉ có thể đứng chờ một bên.

Thạch Chí Kiên không ngờ Đới Phượng Ny ra tay hung ác như vậy, sẵn sàng trả lương cao để đào nhân viên kỹ thuật đi, còn muốn sắc bén hơn so với việc đào công nhân bình thường.

Thạch Chí Kiên nhìn dây chuyền sản xuất đã ngừng hoạt động, hắn nhờ người mang sách hướng dẫn sử dụng và sổ bảo trì của máy móc đến mới phát hiện, tất cả đều viết bằng tiếng Nhật. Hắn có thể đọc được tiếng Anh nhưng không hiểu được chữ viết tiếng Nhật.

Trong lúc Thạch Chí Kiên đang sứt đầu mẻ trán, đột nhiên nghe thấy có người hét lên: “Các ngươi nhìn đi, có ai chui dưới máy kìa.”

“Hình như là đang sửa chữa máy móc?”

Thạch Chí Kiên cũng sửng sốt. Lúc trước, hắn rất quan tâm đến việc bồi dưỡng nhân viên kỹ thuật. Người này nhất định phải biết chữ, hơn nữa còn ham học, có như vậy bọn hắn mới có thể học được kỹ thuật từ Nhật Bản. Chính vì thế, điều kiện yêu cầu rất cao. Toàn bộ nhà máy tổng cộng cũng chỉ bồi dưỡng được bốn nhân viên. Bây giờ bốn người đều bị Đới Phượng Ny đào đi, còn có ai biết sửa chữa và bảo dưỡng máy móc chứ?

Thạch Chí Kiên cùng với Đại Thanh Hùng, Hồ Tu Dũng bước đến chỗ máy móc, chợt nghe bên dưới quả nhiên phát ra âm thanh.

“Là ai đang ở dưới?”

“Không biết, ta không nhìn thấy rõ ràng.”

Tất cả mọi người, bao gồm Thạch Chí Kiên đều hiếu kỳ.

Tầm mười phút sau, cuối cùng có một người dơ dáy, bẩn thỉu, người dính đầy dầu từ bên dưới chui ra.

“A, tại sao lại là nàng?”

“Tô Ấu Vi?”

“Nữ thần mì ăn liền?”

Thạch Chí Kiên cũng giật mình, nhìn Tô Ấu Vi mình mẩy đầy dầu nhớt, trong tay còn cầm cờ lê và dụng cụ bảo trì, há miệng cả buổi vẫn không ngậm lại được.

“Tại sao ngươi lại ở dưới đó?” Thạch Chí Kiên hỏi.

“Ta nghe nói máy bị hỏng, cho nên ta thử sửa lại xem sao?” Tô Ấu Vi dùng mu bàn tay chà xát gương mặt, gương mặt của nàng lập tức dính dầu máy đen sì.

Nhìn Tô Ấu Vi lấm lem, Thạch Chí Kiên vẫn không hết kinh ngạc: “Ta nói là… ngươi học được cách sửa máy móc từ lúc nào vậy?”

Tô Ấu Vi mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng noãn: “Ta là người thường xuyên sửa chiếc thuyền nhỏ khi bị hỏng của gia đình, còn có động cơ của thuyền nhà Thủy bá bên cạnh. Mẹ của ta và Thủy bá đều nói ta thông minh.”

“Nhưng máy móc và động cơ thuyền không giống nhau, làm sao ngươi biết mà sửa?” Đừng nói Thạch Chí Kiên, ngay cả đám người Đại Thanh Hùng cũng không thể tin nổi.

Tô Ấu Vi lại chà mũi mấy lần, cái mũi bị dầu máy nhuộm đen: “Chẳng có gì khác nhau cả. Ta đã nhìn thấy bọn hắn sửa chữa qua, ta còn giúp bọn hắn đưa cờ lê mà. Cho nên, nhìn một chút là học được.”

Thạch Chí Kiên cũng không biết nên dùng từ nào để hình dung tâm trạng của mình bây giờ. Chẳng lẽ Tô Ấu Vi là một thiên tài?

Đại Thanh Hùng và Hồ Tu Dũng liếc nhìn nhau.

“Không thể nào, Tô cô nương, máy móc này rất phức tạp, làm sao ngươi nhìn qua là có thể sửa chữa được ngay?”

“Đúng vậy, cấu tạo của cái thứ đồ chơi này phức tạp hơn các máy móc khác rất nhiều. Nam nhân như chúng ta mà còn không thể giải quyết, làm sao ngươi có thể làm được?”

Tô Ấu Vi gãi đầu: “Trí nhớ của ta rất tốt, có nhiều thứ ta chỉ nhìn một lần là nhớ ngay. Đúng rồi, Thạch tiên sinh, ta nhớ rất kỹ bài thơ Đường mà ngươi đã dạy cho ta lần trước. Cái câu, vắng khách, lối hoa thưa quét dọn; mừng bạn, cửa bồng lại mở ra, ta cũng biết nó có ý gì…”

Tô Ấu Vi thì ngây thơ nhưng sắc mặt của Thạch Chí Kiên lại trở nên quái dị, không khỏi ho khan.

“Thạch tiên sinh, ngươi cảm thấy không thoải mái sao? Ta đã ghi nhớ ý của hai câu thơ này. Sau này, ta sẽ đến nhà máy sớm hơn để làm vệ sinh, trước quét dọn sạch sẽ nền nhà, rồi mở cửa ra. Lúc đó mới mời ngươi vào.”

Mọi người cùng nhau nhìn Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên: “À, nàng hiểu rất đúng. Vỗ tay.”

Bốp bốp.

Đại Thanh Hùng lập tức vỗ tay, còn nói với Hồ Tu Dũng bên cạnh: “Kiên ca đúng là người có học vấn. Câu thơ này, ta chẳng hiểu gì cả.”

Đợi mọi người vỗ tay xong, Thạch Chí Kiên bảo mọi người khởi động lại máy lần nữa, xem máy móc đã hoạt động chưa.

Dưới ánh mắt chờ mong của tất cả mọi người, công tắc của máy đã được bật lên rồi bắt đầu chuyển động như bình thường.

“Quá tốt rồi.”

“Lại có thể làm việc rồi.”

Mọi người đều vui mừng. Cách đây không lâu, Thạch Chí Kiên đã thay đổi chế độ tiền lương. Ngoài mức lương cơ bản hậu hĩnh, còn có thể nhận được hoa hồng, càng làm việc nhiều thì hoa hồng càng nhận được nhiều. Vì vậy, nếu bọn hắn nhàn rỗi trong một ngày, sẽ kiếm được ít tiền hơn rất nhiều.

Lúc này, tất cả mọi người đều cảm kích Tô Ấu Vi, cảm thấy nha đầu này chẳng những xinh đẹp mà còn thông minh tài giỏi. Chẳng những là công nhân gương mẫu mà còn biết sửa chữa máy móc. Đúng là tiền đồ vô lượng.

Thạch Chí Kiên thấy máy móc đã được sửa xong, lập tức gọi Tô Ấu Vi đến văn phòng của mình, nói muốn đại diện mọi người cảm ơn nàng.

Hết chương 193.
Bình Luận (0)
Comment