Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 194 - Chương 194. Hắn Đã Bị Đuổi Việc

Chương 194. Hắn đã bị đuổi việc
Chương 194. Hắn đã bị đuổi việc

Trong văn phòng.

Tô Ấu Vi toàn thân dính đầy đầu máy đứng đó. Thạch Chí Kiên bảo nàng tìm ghế sofa ngồi xuống, nàng không chịu, sợ mình làm bẩn ghế sofa.

Thạch Chí Kiên có chút không đành lòng kéo nàng ngồi xuống, rút khăn tay trong ngực ra, từng chút một lau vết dầu trên gương mặt nàng.

Tô Ấu Vi ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ mở to mắt nhìn Thạch Chí Kiên.

Hơi thở của Thạch Chí Kiên phả vào gương mặt xinh đẹp của nàng, khiến nàng có cảm giác hơi ngứa ngáy một chút.

Thạch Chí Kiên cầm khăn tay, cảm thấy như đang lau một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo. Dần dần, vết dầu đã được lau đi, để lộ một gương mặt vô cùng xinh đẹp.

“Ấu Vi.”

“Vâng?”

“Sau này vất vả cho ngươi rồi. Ngươi hãy giúp ta huấn luyện nhân viên kỹ thuật nhé.”

“Vâng.”

“Ấu Vi.”

“Dạ?”

“Sau này ngươi phải học chữ nhiều hơn, như vậy mới có thể thành công được.”

“Vâng.”

“Ấu Vi.”

“Ơ?”

“Ngươi không được đọc hai câu thơ kia cho người ngoài nghe đấy.”

“Tại sao?”

“Bởi vì đó là bí mật của ta.”

Tim Tô Ấu Vi nhảy bình bịch.

Bí mật? Ta giữ bí mật của Thạch tiên sinh? Cảm giác này thật kỳ diệu. Tại sao trong lòng của ta lại cảm thấy ngọt ngào nhỉ? Giống như mứt hoa quả mà mẹ tự làm cho ta vậy?

Thạch Chí Kiên cầm khăn tay lau nhẹ mặt của Tô Ấu Vi, chợt thấy nàng đột nhiên vui vẻ vô cùng, gương mặt toát lên vẻ xấu hổ của xuân tình, nhịn không được trong lòng hơi động. Hắn dùng tay nhẹ nâng cằm của Tô Ấu Vi lên, rồi mới cúi xuống hưởng thụ đôi môi anh đào của nàng.

Toàn thân Tô Ấu Vi phát run, ánh mắt không khỏi hiện lên sự xấu hổ, không dám nhìn Thạch Chí Kiên. Mãi cho đến khi Thạch Chí Kiên sắp chạm đến môi của nàng, nàng mới run rẩy hỏi: “Thạch tiên sinh, ngươi… ngươi muốn làm gì?”

Thạch Chí Kiên đang định dùng hành động trả lời, reng reng reng, điện thoại trên bàn làm việc chợt vang lên.

Thạch Chí Kiên ngây ra một lúc. Toàn thân Tô Ấu Vi mềm nhũn, giống như vừa mới trốn qua được một kiếp: “Ngươi nghe điện thoại đi. Nếu không còn chuyện gì nữa, ta xin phép đi trước.” Nói xong, nàng giống như con thỏ nhỏ hoảng hốt trốn đi.

Thạch Chí Kiên bật cười, càng cảm thấy nha đầu này đáng yêu thật.

Hắn bước đến bàn làm việc, cầm điện thoại lên. Bên trong điện thoại truyền đến giọng người nước ngoài: “Xin hỏi Thạch Chí Kiên tiên sinh đúng không? Chúng ta gọi từ trụ sở chính của HSBC Hồng Kông. Theo hồ sơ của bộ phận nhân sự, chắc hẳn ngươi là người giám hộ của Lưu Giám Hùng tiên sinh…”

Số 1 đường Queen.

Trụ sở chính ngân hàng HSBC.

Sau khi Thạch Chí Kiên chạy xe đến chỗ này, hắn lên thẳng phòng nhân sự của ngân hàng.

Thạch Chí Kiên mặc một bộ vest phẳng phiu, diện mạo không tầm thường, cứ thế mà vào cửa. Nhân viên an ninh người Ấn Độ bên cạnh không dám hỏi thăm hắn đến làm gì.

Khi đến lối vào của bộ phận nhân sự, Thạch Chí Kiên trực tiếp thông báo với thư ký về ý định gặp William tiên sinh, giám đốc bộ phận nhân sự.

Rất nhanh, Thạch Chí Kiên đã được gọi vào.

Thạch Chí Kiên vừa bước vào văn phòng, lập tức nhìn thấy William ngồi sau bàn làm việc. Nhìn thấy Thạch Chí Kiên, William đưa tay mời hắn ngồi.

Hai người cũng coi như người quen. Thạch Chí Kiên nói vài câu khách sáo lập tức hỏi William có chuyện gì không.

William bắt chéo chân, gõ bút máy lên bàn, nói: “Thật sự xin lỗi, Thạch tiên sinh. Mặc dù ngươi là bạn của Từ Thế Huân tiên sinh, Lưu Giám Hùng là do ngươi giới thiệu đến, nhưng nơi này của chúng ta không thể tiếp tục chứa hắn được.”

“Ý của ngươi là…”

“Ý của ta là hắn đã bị đuổi việc.”

“Tại sao?”

William thả cây bút máy trong tay xuống, đứng lên nói: “Nguyên nhân rất đơn giản, hắn không tuân thủ quy định của ngân hàng, còn ra tay đánh người.”

“Thật sao? Có vẻ như sự việc huyên náo rất lớn.”

William có chút kinh ngạc. Thạch Chí Kiên mặc kệ là giọng điệu hay thái độ đều rất bình tĩnh.

Thông thường khi gặp phải chuyện như vậy, người bảo lãnh sẽ cầu xin sự tha thứ hoặc tức giận không kềm được.

‘Đúng vậy, sự việc đã không cách nào phản hồi. Cụ thể nên chờ hắn đến, tự mình nói cho ngươi biết.” Nói xong, William một lần nữa ngồi xuống.

Rất nhanh, Lưu Giám Hùng đã được người ta dẫn đến.

Một thanh niên mười bảy tuổi dù sao cũng không phải ông trùm trung tâm mua sắm trong tương lai. Khi bước vào, hắn có chút sợ hãi. Nhìn thấy Thạch Chí Kiên, ánh mắt của hắn lại càng né tránh, không dám nhìn thẳng.

Cũng đúng thôi. Thạch Chí Kiên là người giám hộ cho hắn. Hiện tại mới có bảy ngày, hắn đã gây ra chuyện lớn như vậy, đúng là mất mặt.

“Hùng Tử, chuyện gì xảy ra vậy, ngươi nói cho ta nghe một chút đi.” Thạch Chí Kiên bình tĩnh hỏi.

Lưu Giám Hùng ngượng ngùng gãi đầu: “Đừng nhắc đến nữa, là do ta không may mắn. Người khác làm công, ta cũng làm công. Ta đến đây bảy ngày, ăn đủ bảy cái tát.”

Ngay sau đó, Lưu Giám Hùng nói ra xui xẻo của mình.

Hết chương 194.
Bình Luận (0)
Comment