Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 195 - Chương 195. Anh Hùng Dân Tộc Lưu Giám Hùng

Chương 195. Anh hùng dân tộc Lưu Giám Hùng
Chương 195. Anh hùng dân tộc Lưu Giám Hùng

Hắn nói, ban đầu hắn rất vui vẻ đến đây làm việc, nhưng không biết có phải nơi này khắc hắn hay không, ngay ngày đầu tiên đã gặp một tên nước ngoài khốn kiếp, không nói lời nào đã đánh hắn một bạt tai.

Được, Lưu Giám Hùng hắn nhịn.

Ngày đầu tiên nhất định phải tạo ấn tượng tốt cho lãnh đạo. Có thể chịu đựng mới là đại trượng phu.

Ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư, cái tên nước ngoài khốn kiếp đó cứ đánh hắn một bạt tai, không ngày nào nghỉ cả, còn đúng giờ hơn cả mẹ của hắn.

Lưu Giám Hùng nhịn không được.

Cho dù may mắn có tệ đến cỡ nào cũng không tệ đến mức như vậy.

Cho đến ngày thứ bảy, Lưu Giám Hùng không thể nhịn được nữa, cũng chẳng quan tâm đối phương có phải là khách của hắn hay không, có phải là người phương Tây hay không, hắn nắm lấy cà vạt của đối phương, bốp bốp bốp, đánh cho đối phương một trận tơi bời. Tiếng vỗ tay chung quanh vang lên như sấm, nói hắn đã làm vẻ vang cho đất nước.

Lưu Giám Hùng khó có lúc được mở mày mở mặt, đồng thời còn xả được cơn giận tích tụ mấy ngày qua. Hắn ôm quyền nói với mọi người: “Đã nhường rồi.” Hắn coi mình là anh hùng dân tộc đánh người phương Tây.

Lưu Giám Hùng sướng rồi thì công việc cũng mất luôn.

Thạch Chí Kiên là người giám hộ của hắn, đương nhiên bị gọi đến tra hỏi. Ba nghìn tiền đặt cọc Thạch Chí Kiên đóng thay cho hắn trước đó đoán chừng cũng mất luôn.

Nghe Lưu Giám Hùng thuật lại xong, Thạch Chí Kiên há to miệng, cuối cùng chỉ vào mũi của Lưu Giám Hùng mà nói: “Đối với ngươi, ta chẳng còn lời nào để nói.”

Thấy Thạch Chí Kiên dường như có chút tức giận, Lưu Giám Hùng không dám to miệng, nhỏ giọng nói: “Ta sẽ ghi nhớ ân tình của ngươi. Ba nghìn của ngươi, từ từ ta trả. Ta thật sự không thể làm tiếp được công việc này, bị sa thải cũng tốt mà.”

Dừng một chút, hắn ủy khuất nói: “Ngươi không biết, công việc này hoàn toàn không dành cho người làm. Lúc nào cũng bị đánh.”

Thạch Chí Kiên trừng mắt nhìn Lưu Giám Hùng, Lưu Giám Hùng không dám lắm miệng nữa.

Thạch Chí Kiên quay sang xin lỗi William: “Thật ngại quá, William tiên sinh. Để ta dẫn hắn đi.”

William thấy Thạch Chí Kiên nói như vậy, không khỏi thở phào một hơi.

Dù sao Thạch Chí Kiên cũng là bạn của Từ Thế Huân. Gia tộc của Từ Thế Huân lại là cổ đông lớn của HSBC. Hắn còn phải nhìn sắc mặt của người ta mà kiếm cơm. Nếu Thạch Chí Kiên cố chấp muốn Lưu Giám Hùng tiếp tục ở lại, hắn cũng không thể làm gì được. Bây giờ Thạch Chí Kiên chủ động rời đi, đây mới là kết cục hoàn mỹ.

Thạch Chí Kiên cùng với Lưu Giám Hùng rời khỏi phòng nhân sự. Hắn đi đằng trước, một lời cũng không nói.

Lưu Giám Hùng ho khan hai tiếng, đuổi kịp Thạch Chí Kiên: “A Kiên, ngươi nói chuyện đi. Ngươi không nói câu nào, ta còn tưởng rằng ngươi đang tức giận đấy.”

Thạch Chí Kiên lạnh nhạt nói: “Ta còn cái gì để nói nữa. Ta vất vả lắm mới xin cho ngươi được công việc này. Ngươi không làm, ta còn có cách gì nữa chứ?”

“Ngươi nói như vậy không đúng rồi. Ta thiếu ngươi ba nghìn, ta cũng sẽ trả lại cho ngươi mà.”

“Trả? Bây giờ ngươi cái gì cũng không có, làm sao mà trả?”

“Ta?” Lưu Giám Hùng làm như câm điếc: “Cùng lắm thì ta sang nơi khác làm công.”

“Đi đâu? Ngươi nói cho ta biết?”

“Cái này…” Lưu Giám Hùng lại im lặng.

Thạch Chí Kiên lạnh lùng nói: “Đến nhà máy của ta đi. Vừa có công việc lại vừa có tiền.”

“Cái gì?”

“Sao, không muốn?”

“Không phải, nhà máy của ngươi… đi xem một chút cũng được.” Lưu Giám Hùng nuốt nước miếng.

Thạch Chí Kiên quay người bước đến một hướng khác, Lưu Giám Hùng lại đuổi theo: “Bây giờ ngươi đi đâu?”

“Đi tiểu.”

“Xin chào.” Lưu Giám Hùng không đuổi theo nữa, bên cạnh có một nhân viên người Hoa chào hỏi hắn.

‘A Hùng ngươi nghỉ việc thật sao?”

“Đúng vậy, ta không làm nữa.”

“A Hùng ngươi đúng là giỏi, đánh cho tên nước ngoài kia phải la oai oái.”

“Chút lòng thành thôi. Chúng ta là người Trung Quốc, không thể để người nước ngoài khi dễ được.”

“Ngươi nói không sai, chúng ta nhất định phải vùng lên, nhất định phải phản kháng.”

“Làm cái gì vậy? Giờ làm việc mà nói chuyện riêng, coi chừng trừ lương các ngươi đấy.” Một người nước ngoài phụ trách giám sát bước đến.

Lập tức, những người vừa nãy còn khí thế hừng hực nhanh chóng giữ im lặng, vùi đầu làm việc.

Thạch Chí Kiên bước vào nhà tắm, rửa tay trước gương, chỉnh lại mái tóc một chút.

Lúc này có người khập khễnh chống nạng bước vào. Nhìn thấy Thạch Chí Kiên, hắn cố gắng bước lên: “Bảy ngày, một ngày ba trăm, tổng cộng là hai nghìn mốt.”

Thạch Chí Kiên quay đầu nhìn tên người nước ngoài hạng hai thiếu chút nữa bị Lưu Giám Hùng đánh đến tàn tật, nhét số tiền chuẩn bị sẵn vào túi áo khoác, đưa tay vỗ vỗ vai đối phương: “Vất vả rồi.”

Nói xong, Thạch Chí Kiên gật đầu, quay người định đi.

Người nước ngoài đột nhiên gọi hắn lại, dùng tiếng Quảng Đông không lưu loát nói: “Tiên sinh, nói thật, tiền của ngươi thật sự không dễ kiếm.”

Hết chương 195.
Bình Luận (0)
Comment