Nguyên Lãng, bên ngoài nhà máy.
Quản lý đội xe Đại Thanh Hùng và quản lý đội bảo vệ Hồ Tu Dũng khó có lúc được rảnh rỗi cùng lúc với nhau.
Đại Thanh Hùng lấy ra một hộp thuốc lá Marlboro cao cấp, móc một điếu đưa cho Hồ Tu Dũng.
Hồ Tu Dũng nhìn một chút, sau đó gác lên lỗ tai trái. Tiếp theo, hắn móc một hộp thuốc Tam Ngũ cao cấp, rút một điếu đưa cho Đại Thanh Hùng: “Thử cái này đi.”
Rất nhanh, hai người ngồi xổm cùng một chỗ vừa hút thuốc vừa nhìn ra cánh đồng bên ngoài nhà máy.
“Nói thật, hai ta cũng coi như không đánh nhau thì không quen biết. Trước kia chúng ta là kẻ thù, ai biết có một ngày chúng ta lại ngồi hút thuốc cùng nhau chứ.” Đại Thanh Hùng nheo mắt, gõ gõ tàn thuốc.
“Đúng vậy, khi đó ta và ngươi tranh đoạt bến tàu, thiếu chút nữa đánh nhau.” Hồ Tu Dũng ngồi xổm biên độ hơi lớn, lúc này hắn vội kẹp chân lại, kéo dài khoảng cách.
“Lần trước ngươi mời ta đi ăn cơm ở hẻm Tây Dương, tối nay ta mời ngươi đi uống rượu hoa.” Đại Thanh Hùng hào phóng nói: “Nghe nói mấy quán trà bên đó mới tuyển được mấy mỹ nhân, còn có em gái người Thái mà ngươi thích nhất.”
“Em gái người Thái? Ta thích.” Hồ Tu Dũng vừa mới hứng khởi lại lập tức ỉu xìu: “Không được, hôm nay ta phải đến Cửu Long Thành Trại thu nợ rồi.”
“Là tiệm tạp hóa Chu Ký ở thành trại đó sao?”
“Đúng vậy, ta biết ông chủ của bọn hắn. Nhà máy của chúng ta cung cấp hàng hóa cho cửa hàng của hắn. Mì ăn liền bán rất chạy, nhưng cuối tháng này hắn hơi kẹt. Ta nể mặt Kiên ca cho hắn thư thả hai ngày. Hôm nay hắn sai người đến nói với ta đến lấy tiền.”
“Ngươi cũng phải cẩn thận một chút. Nghe nói gần đây Cửu Long Thành Trại không được an toàn. Một số người cướp bóc khắp nơi để có tiền mua hàng.”
“Vậy thì cứ để bọn hắn thử một chút. Nếu có thể lấy được tiền từ trong tay Hồ Tu Dũng ta, ta nhận bọn hắn làm cha.” Hồ Tu Dũng nheo mắt, miệng ngậm điếu thuốc chợt sáng chợt tắt.
Đại Thanh Hùng vỗ vai Hồ Tu Dũng: “Cẩn thận một chút vẫn hơn. Đúng rồi, hôm nay Kiên ca nói sẽ giới thiệu người mới đến, còn nói hắn là nhân tài quản lý, cũng không biết là loại người gì?”
“Kiên ca nói là nhân tài, vậy nhất định sẽ là nhân tài. Hắn chưa hề nhìn lầm.”
Đại Thanh Hùng kinh ngạc nhìn Hồ Tu Dũng, cảm thấy bây giờ Hồ Tu Dũng có một sự sùng bái mù quáng Thạch Chí Kiên. Cẩn thận nghĩ lại, không phải hắn cũng như vậy sao?
Từ lúc bắt đầu biết Thạch Chí Kiên, mỗi lần Thạch Chí Kiên đưa ra quyết định đều rất chuẩn xác. Cược đua ngựa, thu lại bến tàu, xây dựng nhà máy, còn có việc giúp Lôi Lạc ngồi lên vị trí tổng thanh tra. Mỗi một bước đi đều rất đặc sắc, không thể tưởng tượng, khiến cho người thô kệch như hắn cũng phải vỗ tay khen hay.
“Chẳng lẽ Kiên ca không phải người mà là quỷ thần?” Đại Thanh Hùng đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ kỳ quái.
Đúng lúc này, tiếng động cơ ô tô truyền đến.
Hồ Tu Dũng vội gỡ điếu thuốc trên miệng xuống, nằm rạp xuống đất rồi nói với Đại Thanh Hùng: “Kiên ca đến rồi.”
Đại Thanh Hùng cũng vội vàng diệt điếu thuốc, phủi mông đứng dậy.
…
Thạch Chí Kiên dừng xe, cùng với Lưu Giám Hùng bước xuống xe.
Biểu hiện trên nét mặt của Lưu Giám Hùng rất phong phú.
Ngay từ lúc bước lên xe, thái độ của hắn rất miễn cưỡng.
Thạch Chí Kiên chơi với hắn từ nhỏ đến lớn. Khi còn nhỏ, hắn đã ỷ vào cơ thể khỏe mạnh của mình mà ăn hiếp Thạch Chí Kiên, giễu cợt Thạch Chí Kiên là khóc nhè, là con sên.
Thạch Chí Kiên trong ấn tượng của Thạch Chí Kiên là một loại người rất mềm yếu.
Nhưng bây giờ tên gia hỏa mềm yếu này lại rất phát triển, còn mở nhà máy ở Nguyên Lãng. Hắn tốt nghiệp xuất sắc một trường đại học danh giá lại không thể đến Canada du học, còn phải đến nơi này của đối phương làm công, điều này bảo Lưu Giám Hùng làm sao mà chịu nổi?
Lưu Giám Hùng suy nghĩ lung tung bước xuống xe, nhịn không được liếc mắt nhìn nhà máy một chút. Sự khinh miệt và xem thường trước đó lập tức biến mất đi rất nhiều. Bởi vì nhà máy trước mắt thật sự quá lớn, diện tích năm trăm mẫu, chẳng khác nào một ngọn núi lớn bao phủ trước mặt.
“Đây là nhà máy của ngươi sao?” Lưu Giám Hùng chỉ đằng trước. Hắn vẫn cho rằng Thạch Chí Kiên cho dù có phát tài đến cỡ nào, nhà máy mà hắn mở ra sẽ không quá lớn, thậm chí còn nhỏ hơn cả nhà vệ sinh. Nhưng bây giờ… có phải hắn đang nằm mơ hay không? Lưu Giám Hùng vội nhéo mặt của mình. Đau!
“Đúng vậy, đây là nhà máy của ta. Bây giờ ta có một nghìn rưỡi nhân viên, mười dây chuyền sản xuất. Lợi nhuận tháng trước là ba trăm nghìn. Nếu không có gì xảy ra, tháng này sẽ đạt được năm trăm nghìn.”
“Năm trăm nghìn? Phù.” Lưu Giám Hùng hít sâu một hơi.
Năm trăm nghìn ở thời đại này là khái niệm gì, Lưu Giám Hùng biết rất rõ. Người cha hận một ngày không thể làm hai mươi bốn tiếng của hắn, vất vả lắm một tháng cũng chỉ kiếm được ba chục nghìn, nhưng Thạch Chí Kiên lại một lần kiếm năm trăm nghìn.
Không thể nào?
Một năm chẳng phải sáu triệu sao?
Lưu Giám Hùng bán tin bán nghi.