Thạch Chí Kiên cũng không giải thích. Lúc này, Đại Thanh Hùng và Hồ Tu Dũng cùng nhau bước đến.
Thạch Chí Kiên giới thiệu bọn hắn làm quen với Lưu Giám Hùng.
“Người này là Ngô Phúc Hùng, biệt danh Đại Thanh Hùng, tên tiếng Anh là Henry Ngô.”
“Ơ?” Đại Thanh Hùng không rõ hắn có tên tiếng Anh từ lúc nào.
“Còn vị này tên Phan Chí Dũng, biệt danh Hồ Tu Dũng, tên tiếng Anh là Peter Phan.”
“Ơ?” Biểu hiện của Hồ Tu Dũng cũng chẳng khác gì Đại Thanh Hùng.
“Thật ngại quá, Hùng Tử, quy mô nhà máy của chúng ta khá lớn, sẽ sớm phát triển thị trường nước ngoài và hội nhập với tiêu chuẩn quốc tế. Vì thế, vì lý do thuận tiện, mỗi người đều lấy một cái tên tiếng Anh.”
Lưu Giám Hùng bị sốc trước lời nói của Thạch Chí Kiên. Tiêu chuẩn quốc tế?
“Khụ khụ, ta tên Lưu Giám Hùng, tên tiếng Anh là Joseph Lưu.” Lưu Giám Hùng thầm nghĩ cũng may ta linh hoạt, thua người không thua trận.
“Đại Thanh Hùng là đội trưởng phụ trách đội vận chuyển của chúng ta. Hồ Tu Dũng là đội trưởng đội bảo vệ.” Thạch Chí Kiên lại tiếp tục giới thiệu: “Hùng Tử ngươi học quản lý kinh tế phải không?”
Lưu Giám Hùng lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, hất cằm nói: “Không sai, ta rất hứng thú với việc nghiên cứu kinh doanh. Ta đã đọc thuộc lòng quyển Sự giàu có của các quốc gia của Adam Smith và Chức năng của người quản lý của Barnard. Như ngươi cũng biết, nhà chúng ta kinh doanh mà. Cho nên, ta rất có kiến thức về phương diện kinh doanh.”
Đại Thanh Hùng và Hồ Tu Dũng thấy Lưu Giám Hùng ăn nói hùng hồn như vậy, còn nói đạo lý rất rõ ràng, quả nhiên là một nhân tài.
“Vì ngươi có tài quản lý kinh doanh như vậy, ta chuẩn bị phân ngươi đến…”
Lưu Giám Hùng lập tức hất cằm cao hơn, chờ Thạch Chí Kiên tuyên bố công việc và chức vụ của mình.
“Đến đội bảo vệ.”
“Cái gì?” Lưu Giám Hùng kinh ngạc.
Ngay cả Hồ Tu Dũng cũng giật mình nhìn Lưu Giám Hùng rồi lại nhìn Thạch Chí Kiên: “Kiên ca, ngươi có nói sai không vậy? Ngươi bảo vị Joseph Lưu này làm chung với ta?”
Thạch Chí Kiên gật đầu: “Thế nào, chẳng lẽ ngươi có ý kiến?”
Hồ Tu Dũng vội khoát tay: “Không có, ta tuyệt đối không có.”
“Ta có ý kiến.” Lưu Giám Hùng giơ tay lên: “Dù sao ta cũng học quản lý kinh tế, ngươi phân ta đến đội bảo vệ là có ý gì?”
Thạch Chí Kiên nhìn hắn: “Ngươi cảm thấy mình là nhân tài không được trọng dụng?”
“Chẳng lẽ không phải?”
Thạch Chí Kiên mỉm cười quay sang nhìn Hồ Tu Dũng: “A Dũng, có phải tối nay ngươi sẽ đến Cửu Long Thành Trại thu nợ?”
“Đúng vậy, Kiên ca.”
“Dẫn hắn theo.” Thạch Chí Kiên nói: “Cho hắn biết thế nào là tài năng.”
….
Một chiếc máy bay Boeing chở khách khổng lồ lướt qua trên không Cửu Long Thành Trại, lao vút với những làn sóng không khí.
Người dân sống ở các tầng trên của thành trại có thể nhìn thấy máy bay chở khách trong tầm tay. Một nhóm trẻ em đang chạy và cười đùa theo sau chiếc máy bay chở khách ở dưới lầu.
Cửu Long Thành Trại trong ánh hoàng hôn thật kỳ lạ và đầy bí ẩn.
Là nơi hỗn loạn không ai quản lý ở Hồng Kông, Lưu Giám Hùng trước giờ chưa từng đến nơi này. Bởi vì hắn nghe người ta nói nơi này rất đáng sợ, không phải là nơi mà người đứng đắn nên tới. Ở đây che giấu rất nhiều tội phạm bị truy nã, cảnh sát cũng không dám đến bắt. Cho nên, đây chính là thiên đường của tội phạm.
Nhưng hôm nay Lưu Giám Hùng lại đi theo Hồ Tu Dũng đến thành trại khiến cho hắn vô cùng hiếu kỳ. Hắn nhìn chung quanh, chỉ thấy một bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
“Mấy lời đồn kia chỉ toàn gạt người.” Hồ Tu Dũng nói với Lưu Giám Hùng: “Nơi này có quy củ riêng. Không tuân thủ quy củ thì sẽ bị đuổi ra. Cho nên, ngươi chỉ cần tuân thủ quy củ của nơi này, cái gì cũng không cần sợ.”
Hồ Tu Dũng đứng ở ven đường, mua một bát cá viên cà ri, hỏi Lưu Giám Hùng có ăn không. Lưu Giám Hùng lập tức cầm cây tăm đâm một viên ăn thử.
“Mùi vị không tệ.”
“Dĩ nhiên rồi. Cá viên ở đây rất nổi tiếng, hoàn toàn khác với bên ngoài.”
“Có gì khác chứ?”
“Đương nhiên là người làm cá viên khác rồi. Ông chủ hàng cá viên này là người rất nổi tiếng trong giang hồ. Cá viên mà hắn làm dai và mọng nước nhất.”
“Vậy ta cũng gọi một bát.” Lưu Giám Hùng mua một bát cá viên, sau đó dùng tăm ghim ăn.
Hai người vừa nói vừa cười đến góc rẽ đằng trước. Lưu Giám Hùng nhìn thấy một khoảng sân rất lớn cách đó không xa. Có mấy con chó to béo bị trói một bên, món lẩu thịt chó đang được nấu sôi trên bếp bên cạnh.
Bên kia là một căn phòng lớn được bao quanh bởi ván ép, trên tấm ván có rất nhiều lỗ được khoan. Một đám nam nhân đang ghé mắt nhìn qua mấy cái lỗ.
Hồ Tu Dũng biết ông chủ của căn phòng, lập tức bước đến bắt chuyện.
Lưu Giám Hùng vừa ăn cá viên chiên vừa bước sang một bên.
Một nam nhân có vẻ ngoài hèn mọn, trên tay cầm một nắm tiền giấy nhàu nát: “Anh đẹp trai, ngươi có muốn thoải mái một chút hay không?” Vừa nói hắn vừa chỉ vào gian phòng có rất nhiều lỗ.
Lưu Giám Hùng nhìn lên tấm biển, trên đó viết nguệch ngoạc bốn chữ lớn: “Nhìn trộm kho báu”.
Lưu Giám Hùng bật cười: “Ngay cả thành ngữ cũng viết sai. Ở đây ngươi có cái gì đẹp chứ?”
Người kia cười bỉ ổi: “Sai hay không sai, ngươi nhìn chẳng phải sẽ biết sao? Ba tệ, cam đoan ngươi sẽ không hối hận.”
Lưu Giám Hùng cảm thấy hiếu kỳ, hắn đưa ba tệ cho đối phương rồi tìm một cái lỗ nhìn vào bên trong.
Một lát sau, Lưu Giám Hùng vẫn chưa thỏa mãn liếm môi, ngẩng đầu nhìn tấm biển, khen một câu: “Cửu Long Thành Trại quả nhiên có cao nhân.”
“Cao nhân cái đầu. Đi lấy tiền thôi.” Trong lúc Hồ Tu Dũng phân tâm, Lưu Giám Hùng đã không thấy đâu. Vất vả lắm mới tìm được hắn, Hồ Tu Dũng vội dẫn hắn đến chỗ ông chủ tiệm tạp hóa Chu Ký để thu nợ.