Ôgn chủ cửa hàng tạp hóa và Hồ Tu Dũng cũng coi như bạn cũ. Thấy Hồ Tu Dũng đến, không đợi Hồ Tu Dũng lên tiếng, hắn đã lấy tiền ra.
Hồ Tu Dũng nói thêm vài câu, nói hiện tại sản lượng nhà máy đã tăng lên, nếu ông chủ cần, bên hắn có thể cung cấp số lượng lớn.
Ông chủ vô cùng vui vẻ. Mì ăn liền Thạch sư phụ bán rất chạy ở đây. Rất nhiều trẻ con, còn có mấy con bạc rất thích ăn. Thậm chí mấy nữ nhân không muốn nấu cơm cũng mua nó về làm thực phẩm chính.
Hồ Tu Dũng và ông chủ trò chuyện rất say sưa. Lưu Giám Hùng rảnh quá nên ngủ gà ngủ gật một bên, trong lòng tự nhủ những lời đồn kia quả nhiên là giả. Nơi này cực kỳ an toàn, làm gì có nhiều người xấu chứ?
Trong lúc hắn đang ngáp ngắn ngáp dài, Hồ Tu Dũng bước đến, cầm trong tay mười nghìn, nói với Lưu Giám Hùng: “Tiền lấy được rồi, chúng ta trở về kết toán sổ sách.”
“Muộn như vậy rồi, bây giờ mà về Nguyên Lãng sẽ khuya lắm. Chi bằng chúng ta ở đây một đêm.” Lưu Giám Hùng nói với Hồ Tu Dũng.
Hồ Tu Dũng nhìn trời rồi quay sang nói với Lưu Giám Hùng: “Nơi này có quy củ của nơi này, nhà máy cũng có quy củ của nhà máy. Đã thu được tiền thì phải mang về nộp. Có muộn cỡ nào cũng không được để quá lâu.”
Lưu Giám Hùng thấy Hồ Tu Dũng bướng bỉnh như vậy, chỉ cảm thấy hắn đúng là có bệnh.
Lúc này, sắc trời đã tối, toàn bộ thành trại được bao phủ trong bóng đêm. Hồ Tu Dũng cùng với Lưu Giám Hùng bước đến lối ra thành trại. Bỗng nhiên đằng trước xuất hiện một bóng người.
Nam nhân quái dị này cúi đầu xuống, cơ thể run rẩy nhìn Hồ Tu Dũng và Lưu Giám Hùng.
Lưu Giám Hùng hỏi Hồ Tu Dũng: “Hắn làm cái gì vậy?”
Hồ Tu Dũng không lên tiếng, nhìn chung quanh một chút, rồi nhìn tên gia hỏa đứng trong bóng tối, ánh mắt trở nên cảnh giác.
Hắn biết người này, hút thứ đồ chơi kia đến nghiện. Đã nghiện mà không có tiền mua hàng sẽ điên mất. Ch dù Cửu Long Thành Trại có quy củ của mình, bọn hắn cũng không dám cấm những người này.
“Đợi lát nữa, mặc kệ phát sinh chuyện gì, ngươi cũng phải đứng đằng sau ta.” Hồ Tu Dũng sờ con dao cạo xương đi theo bên cạnh nhiều năm, dặn dò Lưu Giám Hùng.
Lưu Giám Hùng ồ một tiếng: ‘Chẳng phải hắn chỉ có một người thôi sao, có cái gì mà phải sợ chứ?”
Lưu Giám Hùng vừa mới nói xong, chỉ thấy quỷ ảnh trùng điệp trước mặt, lại xuất hiện bảy tám người.
Đám người này mắt như sói dữ nhìn chằm chằm Hồ Tu Dũng và Lưu Giám Hùng, từ trong miệng phát ra tiếng cười the thé: “Người có thể đi nhưng tiền thì phải để lại.”
…
Vịnh Đồng La, nhà Thạch Chí Kiên.
“Kiên ca, không ngờ cái tivi này nặng quá.” Đại Thanh Hùng ôm một cái tivi đi theo đằng sau Thạch Chí Kiên lên lầu ba.
“Lát nữa ngươi nghỉ ngơi đi, ta khiêng thay ngươi.” Thạch Chí Kiên ở đằng trước quay đầu nói.
“Nói đùa! Đại Thanh Hùng ta trước kia thường xuyên khiêng bao tải ở bến tàu. Lúc này mới có ba tầng lầu, đổi thành mười ba tầng ta cũng khiêng một cách thoải mái.”
Thạch Chí Kiên mỉm cười, có đôi khi hắn thật sự không bằng đám người Đại Thanh Hùng. Ít nhất sức lực không bằng bọn hắn.
Hơn nữa, tivi thời đại này được làm như những cục sắt, rất nặng, chỉ một chiếc cũng nặng ít nhất sáu bảy mươi cân.
Đến lầu ba, hắn nhìn thấy căn phòng vốn dĩ là kho chứa đồ dường như đã được cho thuê, có ánh đèn chiếu ra ngoài.
Thạch Chí Kiên cau mày. Hắn không thích ở cùng một chỗ với người khác, nhưng ai bảo chị của hắn lại thích tiền chứ. Chín mươi phần trăm là nàng tìm người cho thuê rồi.
Thạch Chí Kiên mở cửa.
Thạch Ngọc Phượng nhìn thấy Đại Thanh Hùng ôm cái tivi lớn trong lòng, mở to mắt hỏi: “Cái thứ này là gì vậy?”
Thạch Chí Kiên đáp: “Ta mua một cái tivi, nhờ Hùng ca mang lên giùm.”
“Tivi?” Thạch Ngọc Phượng mở to mắt hơn nữa.
Bảo Nhi nghe nói có tivi, bài tập cũng không làm, vui mừng chạy từ phòng của mình ra, vỗ tay nhảy nhót: “Tốt quá, tốt quá, nhà chúng ta có tivi xem rồi.”
Thạch Ngọc Phượng gấp lên: “Không phải chứ, tivi đắt lắm. Mỗi tháng còn phải trả hơn hai mươi tệ mới có thể xem được, còn hơn cả ăn cướp.”
“Đóng tiền thì đóng tiền.” Thạch Chí Kiên bước vào nhà.
Đại Thanh Hùng đằng sau một chân chống tường để đỡ cơ thể, tivi để lên chân, nói với Thạch Ngọc Phượng: “Xin lỗi, ta có thể vào nhà trước hay không? Cái thứ đồ chơi này nặng quá.”
Thạch Ngọc Phượng mở cửa, Đại Thanh Hùng một hơi mang tivi vào trong nhà, đặt vào vị trí mà Thạch Chí Kiên đã chỉ, sau đó hít một hơi thật sâu, trong lòng tự nhủ: “Ta nên rèn luyện sức khỏe rồi. Mấy ngày nay ăn rồi cứ vui chơi giải trí suốt, bao nhiêu sức lực đi xuống hết trơn.”
“Chị, ngày mai người của đài truyền hình sẽ đến hỗ trợ lắp đặt ăngten, ngươi nhớ tiếp đãi bọn hắn nhé.” Thạch Chí Kiên cởi áo khoác treo lên thanh treo inox, rồi cởi tiếp cà vạt treo lên kệ luôn.
“Bây giờ ngươi làm cái gì cũng không thèm nói với ta nữa. Nếu ngươi muốn mua thứ gì, ít nhất ngươi cũng nên nói cho ta biết một tiếng. Đúng rồi, bây giờ ngươi phát tài rồi, không cần chuyện gì cũng phải hỏi qua ta. Chuyện gì cũng có thể tự mình làm chủ.” Nghe Thạch Chí Kiên nói xong, Thạch Ngọc Phượng có chút giận dỗi nói, nhưng rồi lại nhịn không được mà liếc trộm cái tivi.
“Mua cái tivi thôi mà, bà chị cũng đâu cần phải giận dữ như vậy.” Thạch Chí Kiên cười nói.
“Ta không giận ngươi, ta đang nói đạo lý với ngươi.” Thạch Ngọc Phượng giải thích.
“Vậy thì tốt, ta cũng nói đạo lý với ngươi đây.” Thạch Chí Kiên chỉ vào phòng bên cạnh: “Tại sao ngươi không nói với ta đã cho mướn phòng bên cạnh?”
“A, cái này…” Thạch Ngọc Phượng nghẹn lời.
Thạch Chí Kiên thấy chị của mình nói không ra lời, bước đến mở tủ lạnh lấy hai chai bia, sau đó nói với Đại Thanh Hùng: “Chúng ta lên sân thượng uống bia trước.”