Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 199 - Chương 199. Trăng Đêm Nay Đẹp Thật

Chương 199. Trăng đêm nay đẹp thật
Chương 199. Trăng đêm nay đẹp thật

Thạch Chí Kiên đi theo cầu thang cuốn của căn nhà từ lầu ba lên lầu năm cao nhất, băng qua lan can ở tầng trên cùng, đi thẳng đến ban công nhỏ gần mép, đón gió đêm mát rượi, thở ra một hơi.

Trong khoảng thời gian này, nhà máy thật sự quá bận, nhất là Đới Phượng Ny không ngừng quấy rối. Hôm nay, nàng lại đào nhân viên kỹ thuật đi. Nếu không nhờ Tô Ấu Vi đột nhiên xuất hiện giải quyết vấn đề máy móc, toàn bộ dây chuyền sản xuất phải đình công rồi.

Hắn mua tivi không phải vì hắn thích xem tivi, mà là mua cho Bảo Nhi và Thạch Ngọc Phượng xem.

Thạch Chí Kiên rất thương yêu hai người. Hiện tại, rất nhiều nhà đã có tivi, mà con nít thì đứa nào chẳng thích xem. Bảo Nhi không chỉ một lần ở trước mặt hắn nói nhà của mấy bạn học ở trường đều có tivi, tại sao nhà của mình lại không có.

Còn việc đóng phí hàng tháng, nếu hắn nhớ không lầm, gần đây Lợi thị và Thiệu thị liên kết thành lập TVB. Đến lúc đó sẽ có chương trình truyền hình miễn phí để xem.

Cuối cùng, Thạch Chí Kiên lại nghĩ đến người mới thuê, cũng không biết là nam hay nữ. Chị của hắn không thèm nói với hắn đã cho mướn phòng, nói cho cùng nàng làm chủ gia đình quá lâu, cái gì cũng nói cho hắn biết mới là lạ.

Trong lúc Thạch Chí Kiên đang suy nghĩ lung tung, hắn đột nhiên quay người lại, nhận ra có điều gì đó không ổn. Cách đó không xa, một bóng dáng mảnh khảnh đứng trên ban công nhìn về phương xa.

Nàng mặc váy sam màu đen, đưa lưng về phía Thạch Chí Kiên.

Vừa rồi Thạch Chí Kiên đang thất thần suy nghĩ, cho nên hắn không phát hiện ra nàng.

Một cơn gió đêm thổi qua, hương thơm nhàn nhạt bay đi.

Thạch Chí Kiên bước lên phía trước, đang định nói chuyện thì phát hiện phía sau cổ ngỗng xinh đẹp của đối phương có hình xăm một con bướm nhiều màu sắc.

Con bướm dang rộng đôi cánh muốn bay, nhìn thật sự rất tuyệt.

Trong lúc Thạch Chí Kiên đang ngẩn người, Đại Thanh Hùng ở đằng sau đã hô lớn: “Kiên ca, ta mang lên rất nhiều bia, sợ ngươi không đủ uống.”

Thạch Chí Kiên nhìn lại, thấy Đại Thanh Hùng mang cả một két bia, một tay khác cầm chăn lông bước đến.

“Chị của ngươi bảo ta mang chăn cho ngươi. Nàng nói trên này lạnh lắm, sợ ngươi cảm mạo.” Đại Thanh Hùng bước đến trước mặt Thạch Chí Kiên, đưa chăn cho hắn.

Thạch Chí Kiên nhận lấy cái chăn lông, nhớ đến nữ hài yểu điệu vừa nãy, một lần nữa hắn quay đầu lại nhìn, nhưng nào thấy ai đâu.

“Ơ, người đâu rồi?”

“Người nào?”

“Một nữ nhân.”

“Cái gì?” Đại Thanh Hùng ngẩn ra, trong lòng tự nhủ chẳng lẽ Kiên ca thèm gái rồi? Có cần dẫn hắn đến phố hoa ăn mặn hay không?

“Ngươi đừng có đoán mò. Ta nói vừa nãy ta nhìn thấy có một nữ nhân đứng ở đó.” Thạch Chí Kiên chỉ vào cách đó không xa.

“Không có ai cả.” Đại Thanh Hùng nhìn quanh hai lần: “Có phải ngươi bị hoa mắt hay không?”

Thạch Chí Kiên không lên tiếng. Hắn tin vừa nãy mình không hoa mắt, nhất là con bướm kia cứ như đang ở trước mắt, nhưng tại sao nàng đột nhiên lại không thấy? Hai bên nhà đều có thang cuốn đi lên ban công tầng cao nhất, có lẽ nàng đi từ một bên khác.

“Ngày suy nghĩ, đêm sẽ nằm mơ. Kiên ca, ngươi muốn cái gì… ta có thể sắp xếp.” Đại Thanh Hùng nghĩa khí nói.

“Sắp xếp cái đầu ngươi đấy.” Tách một tiếng, Thạch Chí Kiên mở một lon bia, uống ực ực hai hớp, sau đó ngẩng đầu nhìn mặt trăng, khen một câu: “Trăng đêm nay đẹp quá.”

“Trăng đêm nay thật đẹp.”

Hồ Tu Dũng khạc nước bọt có kèm theo máu, ngẩng đầu nhìn mặt trăng, sau đó mới quay sang nhìn đám người cướp bóc, biểu hiện dữ tợn. Hắn cầm con dao cạo xương trong tay, lè lưỡi liếm vết máu trên con dao, nói: “Còn ai nữa không, ra đây hết đi.”

Trên mặt đất là bốn năm tên gia hỏa máu me khắp người, trên người Hồ Tu Dũng cũng có nhiều chỗ bị thương, nhất là xương sườn bên trái lộ ra xương trắng hếu. Lúc này, hắn giống như một con dã thú có thể gào thét bất cứ lúc nào.

Lưu Giám Hùng trốn đằng sau lưng Hồ Tu Dũng. Trận ác chiến vừa rồi dọa hắn thiếu chút nữa đái ra quần. Hắn nói: “Ngươi có phải điên rồi không? Bọn hắn đòi tiền thì cứ đưa tiền cho bọn hắn. Mạng sống là quan trọng nhất.”

Hồ Tu Dũng mỉm cười, hoạt động cổ tay cầm dao, nhìn chằm chằm bốn tên gia hỏa đằng trước, thở hổn hển nói: “Đưa tiền? Ngươi thì được nhưng ta thì không.”

“Tại sao?”

“Ngươi là người mới, hôm nay ngươi mới đến, nhưng ta thì khác. Ta là Hồ Tu Dũng. Ta là đội trưởng đội bảo vệ nhà máy. Là Thạch tiên sinh coi trọng ta mới giao chuyện thu tiền quan trọng như vậy cho ta. Đừng nói là mười nghìn, cho dù chỉ một nghìn hay một trăm tệ, thậm chí là một xu, một hào, ta cũng phải đem về không thiếu.”

“Ngươi đúng là tên điên.”

“Ta không có điên, ta chỉ đang nói quy củ mà thôi. Quy củ làm người, quy củ làm việc.”

Hồ Tu Dũng bẻ cổ, gào lên với bốn tên gia hỏa đang cầm hung khí trong tay: “Đến đi, tiền thì không có đâu, nhưng mạng thì có một đây. Ta đang ở đây, ai đến lấy?”

Hết chương 199.
Bình Luận (0)
Comment