Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 200 - Chương 200. Đêm Tối Mê Muội

Chương 200. Đêm tối mê muội
Chương 200. Đêm tối mê muội

Bốp.

Trên ban công, Thạch Chí Kiên ném lon bia vừa mới uống xong xuống đất.

Lúc này, trên mặt đất chỉ toàn là vỏ lon bia, nhưng đa số là Đại Thanh Hùng uống. Thạch Chí Kiên luôn rất cân nhắc trong mọi việc mình làm, kể cả khi uống rượu.

Đại Thanh Hùng học theo Thạch Chí Kiên, cũng ném lon bia xuống đất, còn dùng chân đạp lên một cái. Lon bia đã bị hắn giẫm dẹp.

Đại Thanh Hùng uống bia quá nhiều, đầu có chút choáng váng. Hắn bắt đầu khóc lóc kể khổ cuộc sống của mình.

“Mẹ của ta chết vì bệnh, do không có tiền chữa bệnh. Cho nên, ta thề sau này phải kiếm thật nhiều tiền, không muốn sống cuộc sống khó khăn nữa.”

“Kiên ca, ngươi đừng thấy ta bình thường lớn giọng, thật ra ta rất sợ. Mỗi lần đánh nhau với người khác, ta đều sợ chết. Ngươi nói người đã chết có cảm giác gì? Có giống với khi uống say, cái gì cũng không biết? Hay là có hồn phách bay lên trời, bay đến một nơi khác? Ngươi nói nếu ta chết rồi, ta có thể gặp lại mẹ của mình hay không? Ta rất nhờ bà.”

Thạch Chí Kiên không trả lời mà nhìn về phía Cửu Long Thành Trại, ánh mắt lấp lóe như sao trời, gương mặt anh tuấn lại càng rạng rỡ dưới ánh trăng.

Đã muộn như vậy rồi, không biết Hồ Tu Dũng đã làm xong việc chưa?

Tên Lưu Giám Hùng cậy tài khinh người, cần phải dạy cho một bài học mới được.

Hắn bảo Hồ Tu Dũng đưa thêm người đến đó, chỉ mong lần này cả hai đừng xảy ra chuyện gì.

“Kiên ca, có phải ngươi đang suy nghĩ hay không? Nói thật, khi ngươi suy nghĩ, ngươi rất đẹp trai. Ta là nam nhân mà còn phải mê nữa là.” Đại Thanh Hùng lắc lư cái đầu to, miệng phả ra mùi rượu: “Chi bằng ta hát cho ngươi nghe. Ta là một con vịt con xấu xí, í a í a…”

Thạch Chí Kiên xua tay: “Ngươi hát khó nghe quá.”

“Kiên ca, vậy ngươi hát cho ta nghe đi, để ta nghe có hay không. Ợ!” Đại Thanh Hùng lại ợ ra hơi rượu.

Thạch Chí Kiên dừng lại một chút. Trong lúc còn say, hắn hát trong gió đêm: “Đừng như vậy, lưu luyến trong mắt ngươi, ngươi sẽ nhận ra ta hoàn toàn cô đơn…”

Đại Thanh Hùng say khướt lập tức giật mình.

Ám Dạ Trứ Mê của kiếp trước theo gió chậm rãi phiêu đãng trong bầu trời đêm.

Thạch Chí Kiên rất thích hát bài này. Kiếp trước, mỗi lần đi KTV, hắn sẽ chọn nó.

Lầu ba, cửa sổ mở ra.

Một gương mặt cực kỳ xinh đẹp kinh ngạc nhìn bầu trời đêm, lắng nghe bài hát vang lên từ ban công phía trên.

Ánh mắt, như si như say.

….

Hồ Tu Dũng cầm con dao sắc bén trong tay bị bức không ngừng lùi lại. Lưu Giám Hùng mở to mắt trốn đằng sau hắn. Lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống đẫm máu như thế này.

Trước kia, khi còn đi học, hắn không phải chưa từng đánh nhau ở trường, nhưng những trận đánh đó chẳng khác nào con nít ranh, thường thì mặt bị trúng một cú đánh, tất cả đã về nhà thông báo cho cha mẹ, thuận tiện tìm giáo viên phân xử, nào giống như bây giờ từng đao thấy máu, không phải đánh chơi mà là lấy mạng người.

Máu phun ra!

Lại có một người ngã xuống trước mặt Hồ Tu Dũng.

Hồ Tu Dũng dùng mu bàn tay lau máu tươi dính trên mặt, nhếch miệng nở nụ cười dữ tợn: “Chém chết mẹ ngươi! Đúng là đã ghiền, đến nữa đi.”

Ba người một lần nữa đánh tới Hồ Tu Dũng.

Lúc này, trong lòng bọn hắn đã có sự khiếp đảm. Sức khỏe của bản thân bọn hắn vốn đã không tốt. Bây giờ bọn hắn ỷ vào người đông thế mạnh mới dám phá hư quy củ của Cửu Long Thành Trại mà cướp tiền người khác.

Nhưng bọn hắn vạn lần không ngờ đến hôm nay lại gặp phải cọng rơm cứng. Hồ Tu Dũng không chịu thua bọn hắn, chín người bị đánh ngã hết sáu người.

Phập! Một con dao cắt rách ngực trái của Hồ Tu Dũng.

Lập tức, làn da bị dao cắt, máu tươi chảy xuống, tương phản rõ rệt với xương trắng giữa xương sườn.

Hồ Tu Dũng không quan tâm, nhưng Lưu Giám Hùng trốn đằng sau lưng hắn lại giật mình. Nếu Hồ Tu Dũng chết thì làm sao bây giờ? Đám người kia có buông tha cho hắn hay không?

Không ngờ Hồ Tu Dũng không những không lùi lại, ngược lại còn tiến lên một bước kẹp cổ người kia, giơ con dao nhọn đâm thẳng vào xương bả vai của đối phương. Sau đó, hắn quay sang hung ác nói với hai người còn lại: “Đến đi, xem ai hung ác hơn?”

Hắn bỗng nhiên rút con dao ra, máu tươi bắn ra như suối.

Hai tên nghiện còn lại nhìn nhau, không nhịn được co cẳng bỏ chạy, mặc kệ đồng bọn sống chết nằm trên mặt đất.

Hồ Tu Dũng cười ha hả, cười đến ho khan, người không còn sức lực, uể oải ngồi bệt xuống đất.

Bầu trời vang lên tiếng sấm rền.

Hạt mưa rơi xuống.

Đám người bị Hồ Tu Dũng chém bị thương bắt đầu rên rỉ.

Hồ Tu Dũng ôm ngực, dựa vào vách tường thở phì phò. Mưa rơi xuống làm ướt đầu của hắn.

Hồ Tu Dũng móc điếu thuốc từ trong ngực ra, tay run rẩy nhét vào trong miệng, sau đó run run quẹt diêm, nhưng diêm quẹt mãi vẫn không cháy.

Cuối cùng thì diêm cũng cháy, nhưng không chờ hắn đốt được điếu thuốc đã bị hạt mưa dập tắt.

“Mẹ kiếp, hút điếu thuốc mà cũng khó.” Hồ Tu Dũng ôm ngực, cười khổ nói.

Lưu Giám Hùng nhìn thảm trạng trên mặt đất, nhịn không được hai tay ôm đầu gối nôn mửa liên tục.

Hồ Tu Dũng cười hắn: “Cảnh tượng như vậy mà ngươi cũng nôn? Có nhầm không vậy? Bọn hắn không chết được đâu. Ta lăn lộn giang hồ nhiều năm, ta biết phân tấc khi ra tay.”

“Bọn hắn… không chết?” Lưu Giám Hùng lau miệng.

Hết chương 200.
Bình Luận (0)
Comment