Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 201 - Chương 201. Đường Giang Hồ Thật Khó Đi

Chương 201. Đường giang hồ thật khó đi
Chương 201. Đường giang hồ thật khó đi

Hồ Tu Dũng mỉm cười nhìn những hạt mưa từ trên trời rơi xuống: “Đường giang hồ thật khó đi. Ngươi đọc nhiều sách, ta chém nhiều người. Chém riết thành thói quen. Không có thù hận gì quá lớn, vì sao lại lấy mạng người chứ?”

Lưu Giám Hùng không nói.

Hồ Tu Dũng cắm con dao xuống đất, miệng ngậm điếu thuốc không đốt, bờ môi run rẩy nói: “Cho nên, học nhiều vẫn tốt hơn.”

Mặc dù dọn vào nhà mới được vài ngày nhưng Thạch Chí Kiên vẫn không quen giường chiếu mới. Hắn bị lạ giường.

Tối hôm qua Đại Thanh Hùng không về nhà, nằm dưới đất trong phòng Thạch Chí Kiên mà ngủ. Lúc này, hắn đang co ro cơ thể, dùng tay gãi lồng ngực rồi gãi lông chân, tiếp tục o o ngủ say.

Thạch Chí Kiên bị tiếng ngáy của Đại Thanh Hùng khiến cho càng thêm khó ngủ. Cho nên, trời vừa sáng, hắn đã thức dậy. Bây giờ đã là tháng 12, khí hậu Hồng Kông có chút lạnh. Tên gia hỏa này lại để hai tay trần đi ngủ.

Thạch Chí Kiên lấy chăn của mình đắp lên người Đại Thanh Hùng.

Đại Thanh Hùng không biết đang mơ cái gì, đắp chăn mền cười ha hả, lại chép miệng vài cái rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Thạch Chí Kiên lắc đầu, khoác áo khoác bước ra gần cửa sổ, mở cửa sổ hóng gió.

Trên bệ cửa sổ có một tách nước trà, không phải là “canh giải rượu” sở trường làm từ đồ ăn thừa của Thạch Ngọc Phượng, mà là trà Trúc Lịch tươi.

Nàng sợ Thạch Chí Kiên uống rượu nhiều nửa đêm sẽ khát nước, cho nên nàng đã để sẵn nước trà ở đây, Thạch Chí Kiên thức dậy sẽ có mà uống.

Thạch Chí Kiên bưng tách trà lên hít hà. Mùi trà thơm bay lên. Thạch Chí Kiên hé miệng nhấp một ngụm, chỉ cảm thấy yết hầu khô khốc giống như sa mạc được tưới nhuần, dễ chịu hơn rất nhiều.

Uống nước trà xong, Thạch Chí Kiên nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết đêm hôm qua trời mưa lúc nào, chỉ thấy sáng sớm đường rất tươi mát. Nhiều cửa hàng đã mở cửa, cậu bé giao báo xách túi vải nhét báo từ nhà này sang nhà khác.

Gần đó, các quán trà phục vụ bữa sáng, quầy bán cá viên, cửa hàng bán hàng ngoại đều mở cửa kinh doanh, tạo ấn tượng về bầu không khí sôi động của một buổi sáng.

Uống trà xong, Thạch Chí Kiên lấy đồ vệ sinh cá nhân chuẩn bị ra ngoài tắm rửa, vừa bước ra khỏi cửa đã nhìn thấy một nữ nhân mảnh khảnh đang rửa mặt trước vòi nước.

Ào ào.

Một dòng nước chảy ra từ vòi.

Nàng hắt nước lên mặt, những giọt nước chảy xuống, một gương mặt khuynh quốc khuynh thành xuất hiện trước mặt Thạch Chí Kiên.

Gương mặt của nàng như vẽ, phong thái trác tuyệt, giống như hoa mẫu đơn nở giữa một đám hoa cúc, thược dược, khiến mọi người choáng ngợp.

Thạch Chí Kiên đã gặp không ít người đẹp. Nhưng nữ nhân trước mắt lại mang đến cho hắn một cảm giác cũng rất khác biệt. Đó là một cảm giác ung dung hoa quý, khiến cho người ta chỉ có thể đứng xa mà nhìn chứ không thể đùa bỡn.

Nữ nhân kia dường như không phát hiện được Thạch Chí Kiên đang dò xét mình cách đó không xa. Nàng vẫn rửa mặt, lại còn nghịch ngợm dùng tay mò nước chảy. Sau đó nàng cúi xuống, nghiêng đầu, vén mái tóc sang một bên, há miệng nhẹ hút dòng nước. Tia nắng phản chiếu qua làn nước chiếu ra bảy sắc cầu vồng.

Thạch Chí Kiên vốn không muốn quấy rầy đối phương nhưng hắn vẫn cầm bàn chải đánh răng qua đó.

Nghe được tiếng bước chân, nữ hài vội vàng ngẩng đầu. Nàng nhìn Thạch Chí Kiên, không đợi hắn lên tiếng, nàng đã mỉm cười áy náy rồi quay người rời đi.

Thạch Chí Kiên nhìn thấy đằng sau cổ của nàng hiện lên một con bướm sắc thái lộng lẫy. Chính là con mà hắn đã nhìn thấy hôm qua.

“Thì ra ta không phải nằm mơ. Ta còn tưởng tối hôm qua gặp quỷ nữa chứ.” Thạch Chí Kiên lẩm bẩm một mình.

“Này.”

Đột nhiên có người đằng sau hắn hô lên một tiếng.

Thạch Chí Kiên giật mình. Hắn nhìn thấy Thạch Ngọc Phượng đang đứng chống nạnh, ánh mắt bất hiện dò xét hắn.

“Làm cái gì vậy? Ngươi có biết dọa người sẽ chết người đấy.” Thạch Chí Kiên bị Thạch Ngọc Phượng dọa nhảy dựng, lúc này trong lòng vẫn còn sợ hãi.

“Không làm việc gì trái với lương tâm, ngươi sợ cái gì?”

“Ta không có sợ, là ngươi đột nhiên xuất hiện đằng sau ta, cho dù thần tiên cũng bị ngươi hù chết mấy lần.”

“Thật sao? Tại sao ta lại thấy ngươi giống như đang nhìn nữ hài nhà người ta thế?”

“Nữ hài nào? Người đâu?”

“Là nữ hài phòng sát bên chúng ta đấy.” Thạch Ngọc Phượng chỉ vào căn phòng cho thuê.

“Đúng rồi, nàng tên gì? Nàng muốn ở chỗ này bao lâu?” Thạch Chí Kiên hỏi.

“Ngươi quan tâm những thứ này làm gì?”

“Nàng là khách trọ, ta là chủ thuê nhà, ta nhất định phải tìm hiểu mới được.”

“Thôi đi, ta tin ngươi mới là lạ.” Thạch Ngọc Phượng giũ khăn mặt, bước đến vòi nước thấm nước khăn lau mặt.

“Nhưng nữ hài kia nhìn không đơn giản.” Thạch Ngọc Phượng cảm thấy vẫn cần phải nhắc nhở em trai của mình.

“Tại sao lại không đơn giản?”

“Dáng dấp xinh đẹp như thế lại ở có một mình, ngày nào cũng về muộn, ta thấy nàng không phải loại người đứng đắn.” Thạch Ngọc Phượng ngửa mặt hứng một ngụm miệng nước, sau đó súc sùng sục rồi nhổ ra.

“Ngươi rửa mặt súc miệng có cần nghiêm túc như vậy không?” Thạch Chí Kiên trêu ghẹo.

“Ngươi dám chọc ta?” Thạch Ngọc Phượng dùng tay hất nước vào mặt Thạch Chí Kiên.

“Tóm lại, ngươi cách xa nàng đó một chút. Dựa vào đạo hạnh quan sát nhiều năm của ta, cho dù nàng không phải hồ ly tinh thì cũng là yêu nữ ngàn năm.”

Thạch Chí Kiên cười nói: “Nếu là yêu nữ ngàn năm, ngươi còn muốn cho nàng thuê phòng sao?”

Thạch Ngọc Phượng lau mặt, trừng Thạch Chí Kiên một cái: “Trả tiền nhiều thì được thôi, không được à?”

Trong lúc Thạch Chí Kiên và Thạch Ngọc Phượng đang đấu võ mồm, dưới lầu đột nhiên có người hô: “Không ổn rồi, Kiên ca, Dũng ca xảy ra chuyện.”

Thạch Chí Kiên vội nhìn xuống dưới lầu, là đàn em của Hồ Tu Dũng, Miêu Thỉ Cường.

Hết chương 201.
Bình Luận (0)
Comment