Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 202 - Chương 202. Ngực Bự Giếng Sâu? Ta Thích…

Chương 202. Ngực bự giếng sâu? Ta thích…
Chương 202. Ngực bự giếng sâu? Ta thích…

Cửu Long Thành Trại.

Tiệm chữa trị chấn thương Lương Gia Thụ.

Khi Thạch Chí Kiên chạy đến, Hồ Tu Dũng đã vượt qua được thời kỳ nguy hiểm, vết thương đã được quấn băng vải. Nhìn thấy Thạch Chí Kiên, câu đầu tiên của hắn là: “Kiên ca, ta đã thu xong tiền rồi.”

Thạch Chí Kiên nhìn Hồ Tu Dũng, mắng một câu: “Ngươi đấy, ngươi có biết ngươi suýt chút nữa hù chết ta không?” Giọng nói của hắn phát run.

Miêu Thỉ Cường báo tin không đúng sự thật. Lưu Giám Hùng nói cho hắn biết Hồ Tu Dũng bị thương rất nặng, xương cốt lòi cả ra ngoài.

Còn Miêu Thỉ Cường thì nói với Thạch Chí Kiên Hồ Tu Dũng sắp chết rồi, bây giờ đang nằm trên giường chờ gặp mặt hắn lần cuối.

Mặc dù Thạch Chí Kiên đang mắng Hồ Tu Dũng, nhưng Hồ Tu Dũng nghe xong lại vô cùng cảm động. Bởi vì hắn thấy vành mắt của Thạch Chí Kiên đỏ lên.

Hắn lăn lộn trong giang hồ đã lâu, trước kia còn vì lão đại mà ngồi tù hết ba năm.

Hắn đã cố gắng rất nhiều nhưng chưa có người nào thật lòng đối xử tốt với hắn, chỉ có lợi ích và tính toán.

“Kiên ca, ta không sao, không chết được đâu.” Hồ Tu Dũng mỉm cười nói với Thạch Chí Kiên, sau đó hắn muốn đứng dậy lấy tiền đưa cho Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên ngăn hắn lại, bảo hắn nằm xuống: “Ngươi cứ giữ tiền đó đi, chờ thanh toán tiền thuốc men xong rồi hãy nói.”

Lúc này, một giọng nói vang lên: “Nơi này miễn phí tiền thuốc men.”

Một nam nhân hơn sáu mươi tuổi kéo ống tay áo bước ra.

Thạch Chí Kiên nhìn thấy đối phương đầy khí chất, vội ôm tay nói: “Ta là Thạch Chí Kiên.”

“Ta là ông chủ của nơi này, Lương Gia Thụ.”

“Thì ra là Lương sư phụ.” Thạch Chí Kiên một lần nữa ôm quyền.

“Thạch tiên sinh đúng không? Nếu ngươi có thời gian, có thể nói với ta hai câu được không?” Lương Gia Thụ làm tư thế mời.

“Đương nhiên là được.” Thạch Chí Kiên đi theo Lương Gia Thụ bước ra ngoài.

Hồ Tu Dũng nằm trên giường phê bình Miêu Thỉ Cường: “Ngươi nói với Kiên ca ta sắp chết sao?”

Miêu Thỉ Cường cúi đầu: “Ta cũng chỉ vì sốt ruột thôi mà.”

“Sốt ruột cái đầu ngươi đấy. Ta thấy ngươi nôn nóng mong ta chết, khi đó ngươi mới có thể leo lên được.”

“Oan cho ta mà quá mà, Dũng ca.” Miêu Thỉ Cường quỳ xuống đất, hai tay ôm đùi Hồ Tu Dũng, nước mắt nước mũi nói: “Ta mong ngươi sống lâu trăm tuổi. Ta vẫn muốn cùng ngươi đến phố Bát Lan tán gái mà.”

“Kỹ xảo của ngươi vẫn còn tệ lắm.” Hồ Tu Dũng nhắc nhở.

“Ta không phải diễn, ta nói thật lòng từ tận tim gan của mình.”

“Thật sao?”

“Đương nhiên rồi.”

“Ta nghe nói phố Bát Lan có một nhóm cô nương mới, thổi kéo đàn hát mọi thứ đều tinh thông, văn chương bác đại tinh thâm…”

“Ngực bự giếng sâu? Ta thích…”

Bên ngoài tiệm điều trị chấn thương có một bàn trà hình bát tiên. Xung quanh bàn trà có ba cái ghế, thoạt nhìn là dùng để thưởng thức trà hàng ngày.

Lương Gia Thụ bưng ấm trà trên bàn pha trà. Thạch Chí Kiên ngồi xuống đối diện với hắn, rút ra một điếu thuốc khách sáo đưa tới, nhưng bị Lương Gia Thụ từ chối: “Ta không thích hút thuốc, ta thích cái này.” Hắn lấy ra một cái điếu cày dài, nhét thuốc lá địa phương vào, dùng ngón tay ấn thuốc lá cho chắc, sau đó hắn mới cầm diêm mà đốt. Lập tức một mùi hương rẻ tiền tràn ngập lỗ mũi của Thạch Chí Kiên.

“Thạch tiên sinh, ta mời ngươi ra ngoài là có lời muốn nói với ngươi. Lần này Hồ Tu Dũng xảy ra chuyện ở Cửu Long Thành Trại, là trách nhiệm của thành trại chúng ta. Cho nên, chúng ta sẽ miễn phí toàn bộ tiền thuốc men cho hắn. Ngoài ra, chúng ta sẽ mau chóng bắt đám người kia, cho ngươi một bàn giao.”

“Lương sư phụ khách sáo rồi.” Thạch Chí Kiên có chút không hiểu vì sao Lương Gia Thụ lại muốn làm như vậy.

Lương Gia Thụ dường như nhìn ra được sự nghi hoặc trong lòng Thạch Chí Kiên. Hắn cười nói: “Mặc dù Thạch tiên sinh chưa đến Cửu Long Thành Trại chơi lần nào nhưng thanh tra Lôi lại là khách quý của chúng ta, còn có Hào cà thọt của băng Nghĩa Quần càng là khách quen ở đây.”

Lương Gia Thụ không nói rõ nhưng Thạch Chí Kiên hiểu ý của hắn.

Mặc dù Cửu Long Thành Trại có tiếng là việc không ai quản lý, nhưng hiện tại Lôi Lạc đang là tổng thanh tra, quyền thế ngập trời. Cho dù lão đại các phương của Cửu Long Thành Trại có mạnh đến cỡ nào cũng phải nể mặt hắn vài phần. Hào cà thọt của Nghĩa Quần lại càng trời sinh tính tình ương ngạnh, là hạng người không dễ trêu chọc.

Hai người này đều có quan hệ với Thạch Chí Kiên, hoặc có thể nói là quan hệ không tệ. Hiện tại Thạch Chí Kiên xảy ra chuyện ở Cửu Long Thành Trại, Cửu Long Thành Trại đương nhiên phải có một bàn giao hoàn hảo cho Thạch Chí Kiên.

Được xem là lão đại có tư cách già nhất của Cửu Long Thành Trại, ngoài mặt Lương Gia Thụ chỉ là sư phụ chữa chấn thương ở đây, nhưng trên thực tế hắn chính là Tuần Thành Mã hét ra lửa năm đó.

Hết chương 202.
Bình Luận (0)
Comment