Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 203 - Chương 203. Một Bến Cảng, Một Tòa Thành

Chương 203. Một bến cảng, một tòa thành
Chương 203. Một bến cảng, một tòa thành

Cách đây rất lâu, ở Hồng Kông không có bưu điện chính thức, chỉ có dịch vụ thư tín tư nhân nên một số Tuần Thành Mã đã được tuyển dụng để giúp chuyển thư và các vật phẩm khác.

Hầu hết những bức thư đều được chuyển đến nữ nhân và trẻ em ở nông thôn. Nhiều người trong số bọn hắn không những mù chữ, thậm chí còn không có tên chính thức. Trên phong thư chỉ viết là từ nhà Trình Đại Ngưu, từ vợ của Lý A Kê, từ mẹ của Trương Chiêu Tài nhưng vẫn có thể được chuyển đến từng người một bởi những Tuần Thành Mã quen thuộc với tình hình của dân làng, đồng thời còn có thể thay mọi người đọc thư.

Ngoài việc mang thư, bọn hắn đôi khi mang theo tiền để những người đi kiếm sống bên ngoài có thể gửi tiền về nhà nuôi vợ con, ngoài ra còn có thể giúp xách đồ, gói hàng và các vật dụng khác.

Ngày đó, nếu được giao một lá thư và trả tiền trước, ngươi sẽ viết “tiền đã được trả" ở bên ngoài phong bì. Trái lại thì viết “gửi cho người nhận”.

Người làm Tuần Thành Mã nhất định phải biết chữ, tối thiểu nhất cũng không được mù chữ, vì đôi khi phải đọc thư, viết thư, đồng thời phải có công phu giỏi, để tránh những chuyện như cướp giật phát sinh trên đường.

Điều quan trọng nhất là phải có danh tiếng đáng tin cậy để dân làng có thể tin tưởng giao phó những việc quan trọng cho ngươi. Bởi vậy, mỗi Tuần Thành Mã gần như là nhân vật được kính trọng và uy tín nhất trong một khu vực.

Lương Gia Thụ chính là như vậy.

Hắn làm Tuần Thành Mã nhiều năm ở Cửu Long Thành Trại, tích lũy được mạng lưới quan hệ lớn nhất và rộng nhất, lại có công phu giỏi và y thuật giỏi, có thể cứu sống và chữa lành người bị thương. Hiện tại, hắn là một lão đại ẩn mình ở Cửu Long Thành Trại, một câu là có thể giải quyết dứt khoát.

Nước trà sôi lên, đã nấu xong.

Lương Gia Thụ tiện tay nhấc ấm trà rót một chén trước mặt Thạch Chí Kiên, rồi lại rót cho mình một chén, sau đó hắn gắn chặt ống điếu cày nói: “Đương nhiên, nếu Thạch tiên sinh còn có cái gì không hài lòng, chúng ta cũng có thể lắng nghe ý kiến của ngươi.”

Trong lòng Thạch Chí Kiên hơi động một chút. Hắn đã mở thị trường mì ăn liền của mình trên khắp Hồng Kông, cảng đảo, Cửu Long và Tân Giới, nhưng chỉ có một cửa hàng tạp hóa ở Cửu Long Thành Trại. Cũng không phải nhu cầu ở đây ít mà ngoại trừ Chu Ký có hậu thuẫn cứng rắn, không ai dám bán thực phẩm ngoại lai như thế này.

Nên biết rằng, toàn bộ Cửu Long Thành Trại nghiễm nhiễn là một tòa thành trong một thành phố, có quy củ cũng như thương phẩm của mình. Hết thảy đều tự cung tự cấp, tránh cho bên ngoài bóp cổ.

Nhưng bây giờ Lương Gia Thụ nói như vậy, đây chính là cơ hội khó có được.

Một thành trại to như thế, lợi nhuận của một tiệm tạp hóa nho nhỏ đã hơn mười nghìn.

Nếu mì ăn liền Thạch sư phụ của hắn được đưa vào đây bán, tính một cách sơ lược, một tháng tối thiểu hắn có thể kiếm được một trăm nghìn.

Lúc này, Thạch Chí Kiên đã có quyết định. Hắn không nhanh không chậm nói: “Lương sư phụ, nếu ngươi đã nói, vậy thì ta xin phép nói thẳng, không biết mì ăn liền của ta có thể được bán bên trong Cửu Long Thành Trại này không?”

Lương sư phụ mỉm cười, lại hút một ngụm thuốc ống cày, sau đó nhả ra một làn khói, nheo mắt nói với Thạch Chí Kiên: “Nếu bán cho toàn bộ thành trại, ngươi cho rằng ngươi có thể kiếm được bao nhiêu?”

“Tối thiểu một tháng có thể bán được một trăm nghìn.” Thạch Chí Kiên dò xét.

“Một trăm nghìn?” Khóe miệng Lương Gia Thụ vểnh lên, lộ ra nụ cười khinh miệt: “Ngươi có biết Hào cà thọt, còn có tứ đại băng đảng ở Hồng Kông đều muốn tranh đoạt chuyện làm ăn ở Cửu Long Thành Trại của chúng ta không?”

Thạch Chí Kiên không biết lời này của hắn là có ý gì.

Lương Gia Thụ lại hút một ngụm thuốc: “Nhìn ngươi đúng là không biết thật.”

Dừng một chút, hắn úp đầu điếu cày đã hút xong xuống đất, một đống tro bay ra.

“Nếu ta để sản phẩm của ngươi tiến vào toàn bộ thành trại, một tháng thu nhập của ngươi không phải một trăm nghìn mà là một triệu.”

Thạch Chí Kiên không khỏi giật mình, chén trà trong tay văng tung tóe, gương mặt kinh ngạc nhìn Lương Gia Thụ.

Lương Gia Thụ chậm rãi nói: “Đây không chỉ là một thành trại mà còn là một bến cảng.”

Thạch Chí Kiên giật mình trước lời nói của Lương Gia Thụ, nhưng cẩn thận nghĩ lại, hắn lập tức hiểu ra.

Cửu Long Thành Trại có tiếng không ai quản lý luôn là nơi quan trọng trong việc lưu chuyển hàng lậu cả trong và ngoài nước. Hoạt động kinh doanh của Hào cà thọt và những người khác đều cần đến thành trại giúp đỡ trung chuyển.

Nói cách khác, Cửu Long Thành Trại không chỉ có mạng lưới bán hàng nội bộ khắp thành trại, mà còn có các kênh bán hàng ra thế giới bên ngoài, đặc biệt trong thời đại đặc biệt này, đây thực sự là một “cảng tự do”.

Hết chương 203.
Bình Luận (0)
Comment